Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3332 - Chương 3332 - Tính Toán Cặn Kẽ Quá Thông Minh (3)

Chương 3332 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (3)
Chương 3332 - Tính toán cặn kẽ quá thông minh (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đại sự con mẹ ngươi!

Sài A Tứ không hề có hứng thú, gã chỉ cần đi từng bước, dựa vào sự hỗ trợ của Cổ Thần tôn giả, còn có gì không lấy được? Muốn đi đâu mà không được?

Nhưng trước mắt chỉ có thể miển cưỡng diễn ra dáng vẻ chờ mong: “Không biết là đại sự gì?”

Viên Mộng Cực nói với vẻ thần bí: “Ngươi có biết Xà Cô Dư?”

Nụ cười trên mặt Sài A Tứ lập tức cứng đờ, lúc này ngụy trang tốt cỡ nào cũng không khống chế nổi nữa: “Ý của ngài là?”

Viên Mộng Cực vỗ tay một cái: “Chúng ta phải chơi lớn!”

Sài A Tứ miễn cưỡng nói: “Đây chính là Yêu Vương, còn là Thiên Bảng tân vương…”

Viên Mộng Cực nhíu mày ra chiều không vui: “Nàng ta đã bị trọng thương, không sống được bao lâu nữa. Đánh chó lạc đường, có gì đáng sợ? Hơn nữa chúng ta có thể hạ độc trước rồi vây công sau cơ mà!”

Sài A Tứ thận trọng nói: “Tiểu yêu nghe nói Linh Cảm Vương đang truy sát nàng ta, hơn nữa còn truy sát được vài tháng rồi.”

Viên Mộng Cực hừ một tiếng: “Thành Ma Vân không phải Thần Hương Hoa Hải, bảo vật có người trông giữ, không ai có thể thuận theo tâm ý của hắn.”

Sài A Tứ đờ mặt: “Chúng ta thật sự muốn đoạt đồ ăn trước miệng cọp, Thần Hương Lộc gia cũng không dễ chọc…”

“Cho nên ta mới mời ngươi tới đó.” Viên Mông Cực thân thiết choàng lấy gã: “Ngươi tứ cố vô thân, lại còn giỏi đánh nhau, đúng không? Ta tập trung cao thủ lại, phối hợp với ngươi, giết Xà Cô Dư trước, bảo vật trên người nàng chúng ta chia đều, xem như phí mượn tên tuori của ngươi. Sau đó ngươi trốn vào Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể tìm được? Chờ chừng tám năm, mười năm gì đấy, ngươi lại ra ngoài, đến lúc đó Lộc Thất Lang đã quên ngươi từ lâu! Đến lúc đó ngươi thay một cái tên khác, lại làm nên làm nổi. Ngươi vì bản công tử hoàn thành một đại sự như thế, sau này bản công tử không chiếu cố ngươi được sao?”

Viên Mộng Cực mẹ nó chứ ngươi đúng là một nhân tài!

Ích lợi thì ngươi lấy, hậu quả bắt ta gánh. Ngươi chôn xác ta trong rừng sâu núi thẳm rồi ai mà tìm được.

Sài A Tứ âm thẩm nổi sát tâm, nhưng dù sao cũng không thể lập tức ra tay.

Kế sách trước mắt là chỉ có thể lá mặt lá trái, giả vờ đồng ý, rồi từ từ mưu toan. Dù sao giết chết Xà Cô Dư dưới kiếm Lộc Thất Lang cũng không phải chuyện có thể làm được trong ngày một ngày hai.

Gã lập tức nói với vẻ cay đắng: “Tiểu yêu chỉ sợ mình sức hèn tài mọn, không giúp được công tử cái gì, ngược lại còn làm lỡ đại sự của ngài…”

Trong lúc nói chuyện, gã quét mắt nhìn qua bố trí trong phòng, thấy tấm gương dính tro bụi trên bàn trang điểm, tim đột nhiên nhảy lên một cái, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Vô thức đặt tay lên ngực, cảm thấy vật cứng trong ngực vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng làm mất Cổ Thần Kính rồi!

Hai tấm gương giống nhau như đúc…

Vẻ ngoài của Cổ Thần Kính đúng là quá khiêm tốn, trông chẳng khác gì những chiếc gương trang điểm có thể thấy khắp nơi trong mấy hàng quán ven đường… Có lẽ đây chính là cách ẩn náu của bảo vật!

Hôm đó trời xanh mây trắng, gió nhẹ thổi qua, quán trọ vô cùng yên bình.

Hội chủ Hoa Quả hội Viên Ích Chi canh giữ ngoài cửa, mặt già nghiêm túc.

Viên Mộng Cực ngồi trong phòng, hướng dẫn từng bước: “Ngươi không cần lo lắng gì cả. Thành Ma Vân này có ít nhất một phần sáu là họ Viên, Xích Nguyệt Vương gì đó không bại lộ thì thôi, một khi đã lộ ra dấu vết thì ta có một trăm cách trị ả. Nếu thực sự không được, ta còn có thể mời gia gia ta ra tay. Nói thật cho ngươi biết nhé, mời ngươi tới hỗ trợ là để mượn dùng tên tuổi của ngươi mà thôi, kẻo cái tên Lộc Thất Lang kia lại làm ầm lên. Ngươi tứ cố vô thân, đột nhiên nổi lên, thật ra là vì nhận được truyền thừa nào đó, trùng hợp là trên người ngươi có một thứ có thể giết chết Xà Cô Dư… Có phải nghe rất hợp lý không?”

Nội tâm Sài A Tứ run lên.

Những lời cuối cùng của Viên Mộng Cực đã mang theo ý uy hiếp.

Tuy trước khi tham gia hội đấu võ Kim Dương Đài, gã đã sắp xếp con đường tu hành một cách hợp lý, giống như tấm bài vị cũ trong nhà gia gia, sửa lại quá khứ, để tất cả mọi chuyện xảy ra trước đó đều có căn cứ…

Ví dụ như kiếm thuật và công pháp luyện thể mà gã tu đều nằm trong quyển cổ tịch mà gia gia tình cờ tìm được. Còn tìm ở đâu mà có được bảo điển như này thì… gia gia cũng đã chết rồi, gã cũng không rõ nữa.

Trước kia gã không có bạn bè gì, vừa quái gở vừa bo bo giữ mình, cũng nhờ vậy nên mới có thời gian ru rú trong tiểu viện nhà mình luyện kiếm.

Yêu chinh của gã nằm ngay trên chóp mũi, cho nên khứu giác nhạy bén, giỏi hái thuốc, đây cũng là nghề nghiệp mưu sinh thường ngày, như vậy tài nguyên luyện thể của gã cũng có nguồn gốc.

Bởi vì tận mắt chứng kiến gia gia nhà mình bị xe ngựa lao tới cán chết, từ đó trở nên thu mình. Giấu tài suốt nhiều năm, không muốn tranh chấp với người khác. Cho đến khi bị Viên Dũng làm cho tức nước vỡ bờ mới phẫn nộ mà ra tay.

Để không bị Viên gia trừng phạt, gã mới chủ động tìm với Hoa Quả Hội, được Viên Lão Tây tuyển vào. Sau khi gia nhập Hoa Quả Hội, gã không cam nguyện cả đời lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, muốn bộc lộ tài năng, cho nên không cần phải che giấu bản thân nữa, bèn tham gia hội đấu võ Kim Dương, trước đó không hề ngờ rằng có thể thành danh sau một đêm như vậy.

Dòng đời như vậy nghe có vẻ hợp tình hợp lý, huống chi còn có nhạc phụ Viên Lão Tây làm chứng. Trư Đại Lực làm việc ở quán rượu Viên Lão Tây cũng là yêu chứng, gã đã tới uống rượu bao nhiêu lần? Đó cũng là người chứng kiến gã trưởng thành đấy!

Nhưng nếu Viên Mộng Cực thật sự hoài nghi, hoặc thật sự muốn gây phiền phức thì chỉ cần cái cớ lai lịch bất minh là đủ để trừng trị gã.

Ai bảo gã đang là người của Hoa Quả Hội, phải dựa vào Viên gia cơ chứ? Cả thành Ma Vân cũng chỉ có mấy nhà có thể chống lại Viên gia, giờ đi tìm chỗ dựa khác đã không còn kịp nữa rồi…

Bình Luận (0)
Comment