Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3334 - Chương 3334 - Ánh Mắt Như Mặt Hồ (2)

Chương 3334 - Ánh mắt như mặt hồ (2)
Chương 3334 - Ánh mắt như mặt hồ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một gian phòng, hai thế giới.

Viên Mộng Cực tư đắc vì tài thu phục người dưới của mình, Sài A Tứ thì sung sướng vì kiếm được một món hời lớn.

Còn Cổ Thần vĩ đại ẩn thân trong thế giới trong kính thì lại ngày càng cảm thấy Yêu giới này rất hoang đường.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, kể hoạch cầu sinh tại Yêu giới của Khương mỗ mặc dù không thể nói là không chút kẽ hở, thần cơ diệu toán, nhưng cũng vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, suy tính các mặt tương đối chu toàn.

Vẽ nát không biết bao nhiêu trang giấy, bứt không biết bao nhiêu sợi tóc mới nghĩ ra được.

Nhưng ác ý ở giới này rõ ràng đến như vậy, gần như không chút che giấu, quá vô sỉ!

Hai ngày nay hắn đang suy nghĩ làm sao giải quyết Xích Nguyệt Yêu Vương Xà Cô Dư đang trốn trong phòng ngủ đông.

Trực tiếp báo cáo là không được.

Nếu thật sự dụ Lộc Thất Lang tới thì hai bên đánh nhau, không biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Tòa thành này có Chân Yêu Chu Huyền, muốn làm chim sẻ chờ sau cũng không có cách nào.

Nếu bảo Trư Đại Lực xử lý thì chẳng khác nào dâng đồ ăn cho người ta.

Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách có thể miễn cưỡng chấp nhận. Tiểu yêu đặt phòng khi đó đã ở được mấy đêm rồi. Nghĩ đến Xà Cô Dư đang lâm vào hiểm cảnh, tất nhiên không muốn xảy ra chuyện bất trắc, chắc chắn sẽ đổi vị trí. Một chiêu này tên là “gió nhẹ lay ngọn cỏ, rắn tự động kinh hoàng”. Có thể xưng là cao tay.

Nhưng ai mà ngờ được, trong một buổi trưa uể oải lười biếng, cái tên Viên Mộng Cực này lại nghênh ngang xông tới!

Hắn lao tâm khổ tứ, bảo ba tên kéo xe dưới trướng tra đi xét lại mới chọn được quán trọ, cuối cùng lại là tài sản riêng của Viên Mộng Cực? Hắn ta lại còn vô liêm sỉ như vậy, cố ý tìm gian phòng đã cho thuê nhưng chưa có yêu quái vào ở để bàn đại sự.

Đây là thái độ khi làm đại sự sao?

Đạo đức kinh doanh Viên gia nhà ngươi đâu?

Gian phòng đã đặt tiền trao cháo múc, các ngươi nói tới là tới, thậm chí không nói đã tới, đúng là bắt nạt người khác!

Tuy ngồi trong thế giới trong kính, mỉm cười nhìn Sài A Tứ do mình một tay bồi dưỡng so tâm đấu trí với Viên Mộng Cực, cười nhìn cái tên Viên Mộng Cực không có đạo đức kinh doanh này lớn tiếng mưu đồ bí mật ngay trước mặt Xà Cô Dư… Cũng xem như là một chuyện lý thú.

Nhưng mối nguy gần trong gang tấc, dù sao cũng không thể xem nhẹ.

Cũng có thể là chuyện xấu biến thành chuyện tốt, chờ Viên Mộng Cực tắm máu nhà trọ, Xà Cô Dư sẽ không chờ được nữa.

Cho nên ở thế giới trong kính, Cổ Thần vĩ đại đã bắt đầu trù tính, bảo Sài A Tứ đồng ý với kế hoạch của Viên Mộng Cực, tiện thể đòi một chút lợi lộc để luyện thể cho gã, Cổ Thần vĩ đại cũng tiện thể dưỡng thương… Đồng thời còn phải cật lực dụ cho Viên Mộc Cực bày tỏ ra càng nhiều ý nghĩ ác độc nhằm vào Xà Cô Dư, chọc giận Xà Cô Dư tiếng ác vang xa.

Hắn một mực quan sát tình thế, tính đợi lát nữa Xà Cô Dư giết ra thì phải làm sao tránh cho Hồng Trang Kính chịu tai vạ, phòng ngừa máu bắn trúng mình, làm sao bảo vệ cái mạng chó của Sài A Tứ.

Nhưng cái ả Xà Cô Dư này đúng là giỏi nhẫn nhịn, từ đầu đến cuối không chịu nói câu nào, mặc cho Viên Mộng Cực nhảy nhót trên mặt mũi nàng ta, nàng ta đường đường là Thiên Bảng tân vương, vậy mà một chút phản ứng cũng không có.

Gì mà Xích Nguyệt Vương, phải gọi là rùa rụt cổ mới đúng!

Kế này không thành, lại có kế khác. Núi không tới tìm ta thì ta phải đi gặp núi.

Chờ đến khi Sài A Tứ rời đi, Cổ Thần vĩ đại lập tức quyết định dùng biện pháp cấp tiến hơn.

Viên Mộng Cực ngồi yên trong phòng, vẫn không vui.

Long Hổ Tham nghìn năm, thật là khiến người ta tiếc của. Nhất là cái tên Sài A Tứ này một khi nhận được thì sẽ lập tức ăn vào, tuyệt đối không đòi lại được. Đúng là một khoản chi tiêu khổng lồ.

Đổi một góc độ khác, sở dĩ Sài A Tứ không đồi thần binh công pháp gì mà chỉ cần dược liệu quý giá, phải chăng cũng là vì thế? Khiến Viên công tử đầu tư một khoản lớn, sau đó không nỡ vứt bỏ con cờ này?

Nghĩ như vậy, Sài A Tứ cũng là một tên có đầu óc.

Nhớ lại trước khi ra khỏi phòng, không hiểu vì sao Sài A Tứ lại nhìn lên nóc nhà, Viên Mộng Cực cũng tò mò ngẩng đầu nhìn xem, nhưng chỉ thấy một cái nóc nhà bình thường, không có điều gì khác lạ.

Sài A Tứ đang tìm cái gì sao?

Trong lòng Viên Mộng Cực nảy ra ý nghĩ này, đánh giá xung quanh một vòng, đột nhiên rời ghế, nửa ngồi xuống, nhìn vào gầm giường cách đó không xa…

“Công tử?” Hội chủ Hoa Quả Hội Viên Ích Chi bước vào phòng, lên tiếng hỏi.

“Hả?” Viên Mộng Cực quay đầu: “Gì thế?”

Khương Vọng: “???”

Mắt của Viên Mộng Cực để trang trí hả?

Nữ yêu lớn như vậy mà không nhìn thấy!

Nàng ta còn trợn mắt lên nhìn ngươi!

Viên Ích Chi cũng mặc kệ trong phòng có mấy loại ý chí, hắn ta chỉ biết cái tên đồ bỏ Tật Phong Sát Kiếm kia rất giỏi nịnh nọt, khiến hắn ta cảm nhận được một sự uy hiếp mạnh mẽ, cho nên vừa tiễn Sài A Tứ xong thì ngay lập tức trở về xum xoe. Lúc này đang xăm xăm nói: “Ngài đang tìm cái gì? Ta tìm giúp ngài.”

Nói xong, hắn ta lập tức kéo cái thân thể mập mạp nằm sắp xuống mặt đất, đôi mắt nhỏ nhìn xuống gầm giường.

Xà Cô Dư rõ ràng nằm cuộn ở đó, đường cong uốn lượn, hoa văn màu đỏ thần bí, vậy mà hắn ta vẫn như Viên Mộng Cực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Không cần.” Viên Mộng Cực đứng dậy, khoát tay, như có điều suy nghĩ: “Ai trọ ở trên lầu?”

“Trước khi ngài đến ta đã tra xét cả rồi.” Viên Mộng Cực đứng lên theo: “Lầu trên lầu dưới đều không có khách ở. Sao vậy ạ?”

"Không có gì, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi."

“Đúng rồi.” Viên Ích Chi nói: “Mấy ngày trước Linh Cảm Vương tới đây tiện tay chém một yêu quái Xà tộc. Xà nữ kia còn giấu diếm rất nhiều thi cốt trong phòng… Hiện tại ngày nào cũng có nữ yếu đến, chỉ đích danh muốn thuê căn phòng kia, nói là muốn cảm nhận uy phong của Linh Cảm Vương ở khoảng cách gần. Bởi vì ngài muốn thương thảo đại sự ở đây cho nên ta đã tự quyết định lấy lý do Trị An Phủ phá án để đóng căn phòng kia lại, tạm thời không cho thuê.”

“Ngay tại lầu dưới?” Viên Mộng Cực nhíu mày: “Đưa ta đi xem một chút.”

Viên Ích Chi bảo gì nghe nấy, vội vàng đi trước dẫn đường.

Viên Mộng Cực vừa đi theo hắn ta vừa thuận miệng nói: “Cái quán trọ này vẫn phải sửa sang lại một chút. Cửa sổ và bàn trang điểm đầy bụi, lau sạch đi. Vả lại, xuân này trời lạnh, sao lại không đốt địa long? Ban nãy ở trong phòng, ta cứ cảm thấy lành lạnh.”

“Vâng vâng vâng, ngài nói đúng lắm, ta cũng cảm thấy như vậy…”

Phụ họa một câu, hai người tiếp tục một trước một sau đi xuống lầu.

Cửa phòng lại khép chặt.

Căn phòng trở về vẻ yên lặng ban đầu.

Duy chỉ có chiếc gương trang điểm phủ bụi trên bàn là lấp loáng ánh nắng khi có khi không từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Và một đôi mắt vô cảm mở ra dưới gầm giường.

Như đang chờ đợi gì đó.

Bình Luận (0)
Comment