Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc ngày, ngày đã hết, đêm tối bao phủ thành Ma Vân.
Sài A Tứ luyện xong công pháp liền bước vào phòng, lục tìm ra một bộ y phục thuận tiện cho việc dạ hành, còn cố ý che mặt.
Đêm nay, gã cố ý căn dặn Viên Tiểu Thanh không được qua đây là bởi vì ngoài việc luyện công, ga còn chuyện quan trọng khác.
Gã không động đến cánh cửa đã sắp hỏng kia, mà trực tiếp nhảy ra khỏi tiểu viện, yên lặng rời khỏi Bắc khu, giống như một du hồn xông vào màn đêm, mang kiếm rỉ tiến vào ngõ tối.
Thiên Tuyệt Địa Hãm Bí Kiếm Thuật tự có một bộ thân pháp xứng đôi với nó.
Thân pháp này rất khó lường lại vô cùng linh động, có thể áp dụng ở nhiều trường hợp khác nhau. Nó không chỉ có tác dụng phi phàm trong chiến đấu mà lúc này xuyên qua đường phố, lướt qua ngõ hiểm, đi nhanh trong đêm dài cũng gần như là lặng im tan vào trong gió đêm.
Ngày đêm luân phiên như nước chảy, mỗi một yêu quái cũng đều có cuộc sống của riêng mình.
Hành tẩu trong bóng đêm thế này, khiến Sài A Tứ cảm nhận được bản thân có vận mệnh sinh phi phàm.
Đột nhiên, gã dừng thân pháp, dừng chân lại, dùng một thanh kiếm mua được ở ven đường, chỉ xéo mặt đất.
Góc áo đánh nát gió đêm, sát cơ sắc bén giương cung mà không phát.
Thanh danh của Tật Phong Sát Kiếm đang thịnh, cây kiếm sắt được rất nhiều yêu quái bàn luận kia đương nhiên không thể lấy ra ở lúc đang che mặt thế này.
Cùng lúc, ở đối diện cũng có một kẻ đang phi nhanh đến, đó là một thân ảnh mập mạp mặc y phục dạ hành. Tên này cũng đang che mặt nhưng lại gác một đôi song đao ở phía sau ——
Trong đầu Sài A Tứ bỗng nhiên hiển hiện một cái danh hiệu, Tru Thần diệt giáo Thái Bình quỷ sai!
Nghe nói tên yêu này thường mang song đao dạ hành, những nơi đi qua thần quỷ đều không lưu.
Gã sinh ra cảnh giác nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi.
Tên này có năng lực trảm thần đương nhiên là lợi hại nhưng gã lại có Cổ Thần tùy thân, cần sợ gì ai?
Hai kẻ đột nhau gặp trên đường dài trong đêm khuya thế này, lúc đầu đều không biết đối phương là ai, nhưng gặp nhau ở tình huống như vậy cả hai bên đều vô cùng cảnh giác. Ai cũng không biết, đối phương có địch ý gì với mình không, có cố ý chắn đường hay không.
Tay cầm đao cùng tay cầm kiếm cũng đều rất ổn định.
Khí cơ dây dưa, tình huống vô cùng căng thẳng.
"Đừng vẽ thêm chuyện, đi!"
Cùng một mệnh lệnh, lấy thân phận khác nhau đồng thời vang lên trong lòng hai yêu.
Sài A Tứ rút kiếm dời bước qua bên trái, đồng thời nhìn thấy yêu quái béo che mặt kia cũng dịch chuyển qua một hướng khác.
Song phương vô cùng ăn ý kéo dài khoảng cách, sau khi đi qua khỏi ngõ tối này mới tự tăng tốc rời đi.
Không phải đã nhiều ngày rồi Thái Bình quỷ sai không xuất hiện hay sao? Nghe nói bị Hắc Liên Tự đuổi đến cùng trời cuối đất, không còn chỗ ẩn thân. Đêm nay xuất hành là vì tà thần nào đây? Hay là muốn liều mạng với Hắc Liên Tự?
Trong lòng Sài A Tứ chuyển qua những ý niệm này nhưng bản thân gã lại không có tâm trạng xem náo nhiệt, vẫn chỉ dốc lòng chạy tới địa điểm mục tiêu của mình.
...
Đêm đã khuya.
Huyết nguyệt treo cao.
Một thân ảnh lén lút đi đến bên ngoài một tiểu viện tao nhã, sau khi xem xét hai bên mới xoay người nhảy vào trong viện.
Thân pháp của gã tương đối điêu luyện, toàn bộ quá trình không hề gây nên tiếng động nào.
Nhưng vừa mới rơi vào trong viện liền giơ hai tay lên.
Bởi vì có một thanh tế kiếm (1) đang chỉ vào cổ họng của gã.
(1) Tế kiếm: kiếm mảnh, nhỏ hay còn thường được gọi là nhuyễn kiếm.
Yêu quái cầm kiếm khoác hoa phục, tuấn dật tiêu sái, chính là Lộc Thất Lang nằm trong Thiên Bảng tân vương.
Một kiếm này quá nhanh, nhanh đến mức gã không kịp phản ứng.
Chỉ cần thanh kiếm này đưa lên thêm chút nữa, tính mạng của gã đã bị chôn vùi tại đây.
Nhưng Sài A Tứ che mặt đến đây trong lòng lại tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
Có Cổ Thần Kính tùy thân, gã còn cần phải sợ cái gì. Dù cho ngươi có là Linh Cảm Vương nhưng nếu như thật muốn giết ta, Cổ Thần vĩ đại còn có thể ngồi yên không để ý đến hay sao? Dùng một đầu ngón tay ấn chết ngươi cũng ngại nhiều đấy.
Đương nhiên, ánh mắt gã vẫn biểu hiện ra một chút sợ hãi.
Sài A Tứ nhấc tay đầu hàng, ngữ khí khẩn trương nhưng lại ẩn chứa lo lắng: "Đại vương, tiểu yêu đêm khuya đến thật sự là có chuyện quan trọng bẩm báo!"
Ban ngày, lúc còn ở trong khách sạn gã đã nghĩ rất kỹ.
Sở dĩ gã muốn trà trộn vào Hoa Quả Hội, chính là vì muốn mượn con đường của Ma Vân Viên gia đi vào thượng tầng thành Ma Vân.
Nhưng Viên Mộng Cực lại chỉ muốn lợi dụng gã, hơn nữa lợi dụng xong còn muốn vứt bỏ.
Con đường này chẳng những không đi được mà ngược lại còn trở thành gông xiềng trên người.
Bây giờ, gã muốn rời khỏi Ma Vân Viên gia, đầu nhập vào thế lực khác cũng không có ai nguyện ý tin tưởng, cũng không ai nguyện ý vì gã mà đắc tội với Viên gia, toàn bộ thành Ma Vân còn có mấy lựa chọn khác đây?
Nhưng, thành Ma Vân bây giờ lại không phải chỉ có mấy nhà lúc trước!
Lộc Thất Lang bị Viên Mộng Cực tính toán kia không phải cũng là một loại lựa chọn sao?
Ma Vân Viên gia lấy cái gì để so được với Thần Hương Lộc gia đây?
Viên Mộng Cực làm sao có thể so sánh được với Lộc Thất Lang?
Nếu như nói, thiên mệnh chi Sài A Tứ gã nhất định phải tạm thời cúi đầu trước kẻ khác, trong giai đoạn đang phát triển thế này cần ôm đùi... Thì nên ôm ai không phải đã rõ ràng rồi sao?
Dù có lựa chọn chịu nhục cũng không cần phải chịu đựng tên ngu xuẩn Viên Mộng Cực kia?
Cho nên... Lộc đại vương à, Sài A Tứ ta đến quy hàng rồi!
Tâm tình của vị khách không mời mà đến này Lộc Thất Lang không rảnh bận tâm, tế kiếm trong tay chỉ nhẹ nhàng vẩy một cái, đã vạch rách khăn che mặt, thấy được gương mặt tương đối phổ thông kia của Sài A Tứ.