Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Keng ~
Một tiếng chuông vang lên.
Đánh thức toàn bộ thành Ma Vân!
Tại thời khắc này —— dù là ở góc nào, dù đang làm gì, tất cả những yêu quái đã tỉnh lại trong thành Ma Vân đều tự chủ hoặc không tự chủ bước ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn trời.
Bầu trời đêm bao trùm toàn bộ thành Ma Vân —— phát sinh kỳ cảnh.
Chỉ thấy dưới Huyết Nguyệt, ánh trăng vô tận đột nhiên tụ lại...
Ánh trăng màu đỏ nhạt ngưng tụ thành một đoàn sáng chói lọi trên bầu trời, ở giữa là một cái chuông lớn đang nhấp nháy. Trên đầu chuông như treo nhật nguyệt, thân chuông khắc hình chim thú. Âm thanh vang vọng, xuyên suốt năm tháng cùng quốc độ hùng vĩ. Nó lay tỉnh thể xác của kẻ nghe thấy, khiến thần hồn được gột rửa.
Sài A Tứ đứng trong tiểu viện, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn thiên khung.
Có một hình tượng càng thú vị hơn trong tối nay, đó là, phía dưới miệng chuông, soi chiếu ra hư ảnh của một gian mật thất. Gian mật thất này vuông vức, toàn thân lấy màu bạc trắng làm nền. Trong đó, một mặt tường chính là một cái cửa lớn màu kim loại trắng bạc sáng bóng. Bên trên khe cửa có treo ba cái chuông móc ngược, đã có một cái lóe lên, ánh sáng như nước.
Ắt hẳn, thời điểm cả ba cái sáng lên là lúc cánh cửa lớn kia được mở ra.
Trên ba mặt vách tường khác đều khảm ba khối lập phương kích cỡ giống nhau, có thể di động, bên trên có khắc đồ án hoa lệ phức tạp, dưới ánh áng lưu động, nhìn không rõ lắm.
Trong phòng có hai kẻ đang bận rộn xoay chuyển đồ án. Một kẻ khoác trường bào màu đen, mặt đeo mạng che màu đen. Một kẻ tóc bạc mắt den, sau lưng là hai đôi cánh màu trăng bạc... Chính là một trong Ma Vân tam tuấn tài, Vũ Tín!
Hai người này vừa bận rộn, vừa nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Vũ Tín đang luôn tay thao tác, đột nhiên bật cười trầm thấp.
"Có gì đáng cười?" Kẻ mặc trường bào kia lên tiếng, thanh âm vô cùng thô ráp.
"Ta cười Chu Tranh vô mưu, Lộc Thất Lang thiếu trí tuệ, Thử Già Lam không có đầu óc, Viên Mộng Cực, Khuyển Hi Hoa không đáng nhắc tới, Xà Cô Dư là chó nhà có tang!"
Vũ Tín đè thấp thanh âm, trong đó ẩn giấu ý cười: "Ai có thể ngờ được, đêm nay Thần Tiêu bí tàng sẽ mở ra chứ? Phân biện hoa mai kế này của huynh quả thực là tuyệt diệu! Để ta vờ nhơ lơ đãng tiết lộ tin tức cho các nhà, chờ đến hừng đông, cơ quan ngoài thành phát động, đám đần độn kia chuẩn bị chạy theo họ Lộc đến mười mấy chỗ giải mã bảo tàng, không phải càng thêm mơ hồ lộn xộn sao? Đợi đến lúc bọn họ tranh đoạt xong, bên này chúng ta cũng đã kết thúc!"
Tối nay thành Ma Vân gió nổi mây phun.
Tối nay vô số người không ngủ.
Bên trong đại trạch của Ma Vân Khuyển gia, Khuyển Hi Hoa vừa cắn răng nghiến lợi nhìn Vũ Tín bên trong hư ảnh trên bầu trời, vừa khó hiểu hỏi: "Pháp sư, không phải ngài nói tìm biện pháp để chúng ta nhìn thấy bí ẩn thực sự của Thần Tiêu, sớm chiếm tiên cơ sao? Sao bây giờ... Toàn thành đều biết rồi."
Người đứng đầu của Ma Vân Khuyển gia, Yêu vương Khuyển Thọ Tằng đứng ở một bên hộ đạo, biểu tình cũng vô cùng cổ quái.
Giờ phút này, đứng trong đại viện là một hòa thượng tuổi trẻ cao gầy, trên người mặc áo cà sa đỏ chót, trên đầu trọc điểm sáu nốt chu sa màu đỏ, đôi mắt cực sáng. Nghe thấy câu hỏi của Khuyển Hi Hoa, hắn ta dựng thẳng chưởng trước ngực, có chút ngượng ngùng nói: "Ta không đủ sức chưởng khống lực lượng của Tri Văn Chuông, không thể triệt để dung nạp Thần Tiêu bí tàng. Không cẩn thận để bí ẩn này thoát ra ngoài..."
Cái gọi là "Bí ẩn thực sự" bên trong miêu tả của hắn ta mang theo tính linh động, giống như một tồn tại có linh tính.
Khuyển Hi Hoa giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nói: "Dương pháp sư quả thực thích nói đùa."
Lần này, Ma Vân Khuyển gia hợp tác với Cổ Nan Sơn là do Chân yêu Khuyển Ứng Dương thúc đẩy. Nhưng nói thực ra thì, nếu không phải Khuyển Ứng Dương nhượng bộ rất lớn trong một vài chuyện, Ma Vân Khuyển gia vốn không có tư cách hợp tác với Cổ Nan Sơn.
Nhìn qua quá trình Thử Già Lam của Hắc Liên Tự đến thành Ma Vân đi, đó là mạnh mẽ lao tới, tự tra tự cầu, muốn làm cái gì có từng chào hỏi qua bất kỳ nhà nào khác?
Không phải bọn họ không hiểu thói đời mà là không cần thiết phải như thế.
Vậy nên dù Khuyển Hi Hoa có bất mãn, cảm thấy hòa thượng Cổ Nan Sơn không hiểu chuyện, khiến cho một việc vốn đang bí ẩn huyên náo đến mức tất cả mọi người đều biết nhưng ngoài miệng lại không dám có nửa câu bất mãn.
Vị pháp sư này là người mới nhất gần đây được liệt tên vào Thiên Bảng tân vương, đồng thời còn chiếm xếp hạng thứ năm, so với Lộc Thất Lang kia còn cao hơn hai bậc, hắn ta chỉ cần theo sau chiếm lợi là được, nào có chỗ để lên tiếng chứ.
Nếu không phải Khuyển Hi Tái chết rồi, cơ hội đi nhờ xe hiếm có này cũng không đến lượt hắn ta.
Pháp sư chân truyền của Cổ Nan Sơn tên là Dương Dũ kia, lúc này mới xoay đầu lại, nhìn Khuyển Hi Hoa với vẻ kỳ quái: "Ta quả thực không khống chế được, chuyện này rất khôi hài sao?"
Vỗ mông ngựa vỗ đến lúng túng thế này chẳng bằng im miệng khong nói, nhất là khi đối mặt với một tên thẳng nam không hiểu thói đời.
Khuyển Hi Hoa dù sao cũng không giống như Sài A Tứ, khuyết thiếu kinh nghiệm cuộc sống, không thể thức tỉnh thiên phú tương ứng, nhất thời nghẹn lời.
Khuyển Thọ Tằng đứng bên cạnh lên tiếng giải vây: "Ước chừng đây chính là duyên phận mà Phật môn hay nói đến."
Cũng không biết ông ta đang nghĩ đến Khuyển Hi Tái đã chết hay là nghĩ đến cái gì khác, ngữ khí chứa đầy vẻ thổn thức cùng tình cảm.
Pháp sư Dương Dũ khẽ gật đầu: "Thí chủ rất có tuệ căn, ngã phật từ độ chúng sinh, quảng ái vạn yêu, chân bí này đã không thể ẩn tàng thì cứ để bọn họ nghe biết cũng không sao."
Đổi lại là bất kỳ một tên yêu quái nào nói như vậy, Khuyển Thọ Tằng chắc chắn sẽ cảm thấy đối phương dối trá. cái gì mà từ độ chúng sinh, quảng ái vạn yêu, sao không thấy các ngươi yêu Hắc Liên Tự? Nhưng từ miệng của pháp sư tuổi trẻ này nói ra, không biết tại sao, lại khiến kẻ lão luyện thói đời như ông ta cũng cảm nhận được một tia thành thực.
Hình như kẻ này đang nói lời thực tâm...
Khuyển Thọ Tằng khẽ gật đầu, không nói thêm gì khác.
Dương Dũ ngửa mặt nhìn thiên khung.
Tri Văn Chuông, chí bảo của Cổ Nan Sơn cũng cảm ứng với hắn ta.
Đêm lạnh như nước, hắn ta khoác ánh trăng như tỏa ra phật quang.
....