Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3350 - Chương 3350. Đã Ở Ngoài Bảo Sơn, Còn Không Vào Bảo Sơn? (1)

Chương 3350. Đã ở ngoài Bảo Sơn, còn không vào Bảo Sơn? (1)
Chương 3350. Đã ở ngoài Bảo Sơn, còn không vào Bảo Sơn? (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong nhà của Viên lão gia, Viên Mộng Cực cũng đồng thời cảm khái: “Đáng tiếc, lần này ta không có thời gian chuẩn bị, để con chim nhỏ Vũ Tín kia nhặt được tiện nghi. Nhưng cũng không coi là quá đáng tiếc, việc này ai có thể nghĩ tới trước được chứ? Chu Tranh và Khuyển Hi Hoa cũng vậy. Đại ca không cần phải cười nhạo nhị ca đâu....”  

Lời còn chưa nói hết.

Đột nhiên, một cầu vồng trắng bay lên từ phủ của thành chủ, vạch ra một đường cong hoàn mỹ trên bầu trời đêm, như thể xuyên qua mặt trăng máu!

Điểm bắt đầu của nó là tại phủ thành chủ thành Ma Vân, điểm cao nhất của nó tựa như hòa vào bên trong mặt trăng máu, và điểm cuối của nó dường như xuyên thẳng vào bên trong hư ảnh của mật thất Thần Tiêu.  

Ở trong hư ảo xuyên qua chân thực!

Còn phía trên cầu vồng, Chu Lan Nhược quốc sắc thiên hương duyên dáng như hồng nhạn, mắt kép của Chu Tranh ôm huyền cầm trong lòng ngực lóe lên ánh sáng hung quang theo sát phía sau, cả hai cùng bước lên cầu vồng trắng xuyên qua mặt trăng máu, và bước vào mật thất Thần Tiêu, đi tới trước Thần Tiêu bí tàng, đi tới phía sau lưng Vũ Tín! 

Thần Tiêu bí tàng mong mỏi nhiều năm đã gần ngay trước mắt, chỉ cần tiến lên một bước là có thể đặt chân vào đó.

Nhưng Hùng Tam Tư đột nhiên xoay người.

Áo bào đen phủ kín thân thể, không phát ra một chút dao động sức mạnh nào, lén nhìn chằm chằm Chu Lan Nhược, Chu Tranh, cách xa mười bước.

Vũ Tín cũng kịp phản ứng lại, xoay người xem xét.

Vẻ mặt lập tức tràn ngập vui mừng và kinh ngạc: “Lan Nhược cô nương! Chu huynh! Mọi người cũng tới sao? Đúng lúc quá đúng lúc quá, kho báu trời cho, Thần Tiêu bí tàng xuất thế, mấy huynh muội chúng ta sắp giàu rồi!”

Chu Lan Nhược như không nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hùng Tam Tư. Chu Tranh thì lại nhìn Vũ Tín, nhưng ánh mắt không có gì là thân thiết.

Thái độ này khiến Vũ Tín cảm thấy khó hiểu. Xưa nay chúng ta không oán không thù, mấy ngày trước còn cùng uống rượu, sao ta tươi cười chào đón mà các ngươi lại tỏ thái độ với ta?

Chẳng lẽ chỉ vì một Thần Tiêu bí tàng mà lại khiến tình cảm xưng huynh gọi đệ phai nhạt?

Từ xưa tiền tài lung lay lòng yêu, các bậc cao nhân xưa quả thực không lừa ta.

Đúng là thói đời suy tàn, yêu tâm khó dò!

Tuy ta tự thấy đánh một tên Chu Tranh không thành vấn đề, Lan Nhược ngây thơ đơn thuần không có gì đáng lo, không cần Hùng lão ca ra tay! Nhưng sao hai người Chu gia này lại tới đây, lẽ nào là có chỗ dựa nào khác, Tiểu Vũ Trinh mưu sự chu toàn như hắn ta đương nhiên phải suy tính một phen, thăm dò một trận.

“E èm!” Hắn ta hắng giọng một cái, chuẩn bị bày ra nghệ thuật nói chuyện của mình, thăm dò mà không để lại dấu vết.

Một tiếng chuông đột ngột vang lên.

Tiếng Tri Văn Chuông vang vọng khắp thành Ma Vân, cũng vang vọng cả trong mật thất Thần Tiêu này, khiến Vũ Tín bị chấn động tới độ loạng choạng một cái, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Lại mở mắt ra nhìn…

Vách tường màu trắng bạc một bên mật thất đột nhiên dập dờn như nước, trong gợn sóng lăn tăn kia đột nhiên hiện ra hư ảnh một đình viện quen thuộc. Đình đài lầu các uốn lượn duyên dáng, hoa tươi tô điểm, cây xanh rợp bóng.

Không đợi Vũ Tín thấy rõ ràng thì trong hư ảnh đình viện chợt có hai người đi ra, một trước một sau cất bước đi tới, trong quá trình đó, thân hình cũng từ hư thành thực. Mang theo cảm giác kiên định bất suy.

Sau đó bước vào mật thất Thần Tiêu.

Diện mạo của hai người chơi mới lập tức hiện ra trước mặt các yêu quái ở đây.

Trong đó một tên có gương mặt nham hiểm, trên mặt có Yêu văn, chính là thiếu chủ Khuyển gia – Khuyển Hi Hoa.

Một người khác mặc áo cà sa đỏ chọt phủ lên tấm thân gầy trơ xương, ngoài da có bảo quang lưu chuyển, đôi mắt sáng ngời có thần, như một nhánh Thiết Thụ Bồ Đề, trí tuệ thâm tráng, kiên cường hiên ngang, chính là Cổ Nan Sơn chân truyền – Dương Dũ pháp sư.

“Khụ khụ khụ!” Tín Vũ suýt nữa tự bị sặc, gắng gượng nở nụ cười: “Hi Hoa lão đệ! Ngươi cũng tới! Đúng lúc ta cũng đang muốn gọi ngươi! Đúng là yêu sinh nơi nào không tương phùng, có duyên chính là có duyên! Nào nào nào,d dứng bên cạnh huynh đệ, chờ chút nữa chúng ta cùng thăm dò, người bên cạnh ngươi là…”

Khuyển Hi Hoa không thèm để ý tới hắn ta, chỉ hừ một tiếng bằng âm mũi. Sau đó ngoảnh đầu nhìn Chu Tranh: “Chu Tranh, ngươi lại có ý đồ xấu gì? Còn lừa Lan Nhược tới đây!”

Chu Tranh ngoan ngoãn nghiêm chính ôm đàn đứng sau lưng Chu Lan Nhược không nói câu nào, chỉ cảm thấy quá là cạn lời.

Giữa ta và Lan Nhược, rốt cuộc ai là người làm chủ, chẳng lẽ ngươi không biết?

Ta thành đồng tử ôm đàn rồi đây này!

Vả lại, Khuyển Hi Hoa nhà ngươi lấy đâu ra lá gan mà nói chuyện với ta như vậy?

Không phải ngươi nên công tử ơi công tử à chạy tới vẫy đuôi với ta sao?

Là Dương Dũ cho ngươi dũng khí đó?

Là Dương Dũ.

Người thứ năm trên Thiên Bảng tân vương.

Vậy thì thôi.

Chu Tranh ngoảnh đầu sang chỗ khác, không thèm để ý cái thằng chó cậy thế dê này nữa.

Dương Dũ khoác cà sa đỏ chót chắp tay chào hỏi, sau đó lại lần lượt thi lễ với Chu Lan Nhược và Hùng Tam Tư: “Tiểu tăng chào Lan Nhược cô nương, Tam Tư thí chủ…”

Ánh mắt hắn ta đảo một vòng: “Chào các vị.”

Nụ cười trên mặt Vũ Tín biến mất. Rất hiển nhiên, hắn ta, Chu Tranh và Khuyển Hi Hoa đều thuộc nhóm “các vị”. Thậm chí còn có thể không bao gồm, bởi vì Dương Dũ bình tĩnh nhìn qua mỗi một yêu quái ở đây, duy chỉ có không nhìn hắn ta.

Cuối cùng hắn ta cũng ý thức được một chút vấn đề. Không bàn đến việc vì sao mật thất Thần Tiêu lại đột nhiên có nhiều yêu quái tràn vào như vậy, mà những yêu quái này còn có vẻ như đều có thành kiến với hắn ta?

Nhớ lại ngày thường, Vũ Tín đây là người trọng nghĩa khinh tài, nhiệt tình hiếu khách, hào phóng chiêu đãi, nói chuyện lại dễ nghe, dáng dấp cũng anh tuấn, yêu duyên không thể nào tệ được.

Chẳng lẽ bởi vì bọn họ đều biết Thần Tiêu bí tàng này là chính duyên của ta cho nên mới ra sức nhằm vào ta?

Hết chương 3350.
Bình Luận (0)
Comment