Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Huyễn ảnh Thần Tiêu tự sinh tính linh rơi xuống, đại diện cho chân bí của Thần Tiêu bí tàng, ngay cả Tri Văn Chuông cũng không thể giữ chắc được nó. Đám yêu quái thành Ma Vân chen chúc chạy tới đã định sẵn là không giành được cái gì.
Quá trình “Thần Tiêu Chân Bí” đâm vào lão trạch Sài gia như thể không hề thực sự xảy ra, bởi vì không có vật nào bị hư hại, ngay cả gió đêm cũng không nhiễu loạn.
Nhưng đích xác là đã xảy ra. Bởi vì Tật Phong Sát Kiếm đang ngơ ngẩn, Trư Đại Lực không biết làm sao chỉ có thể tiếp tục giả bộ lạnh lùng, và Xà Cô Dư vừa mới xác định hướng đi, tất cả đều được đưa tới yến hội mà Thử Già Lam nói!
Cũng không biết là Hồng Trang Kính được tính là vật bất ly thân của Khương Vọng, hay là Khương Vọng bị xem là vật phẩm tặng kèm của Hồng Trang Kính. Hồng Trang Kính nằm trong bao vải trên bàn thở cũng lặng lẽ rơi xuống một nơi cách Sài A Tứ không xa.
Đương nhiên lúc này không có ai chú ý tới.
Tất cả các yêu quái bước vào mật thất Thần Tiêu sớm hơn đều nhìn Thái Bình quỷ sai và Tật Phong Sát Kiếm thâm sâu khó dò này, đều khó mà che đậy sự cảnh giác và ngờ vực vô căn cứ.
Vũ Tín nói quá trình tiến vào mật thất Thần Tiêu khá phức tạp, hẳn là không mấy yêu quái có thể đuổi tới trong một thời gian ngắn, lời này hoàn toàn có căn cứ chứ không phải tự tin mù quáng. Để đi được đến đây, hắn ta và Hùng Tam Tư đã cố gắng rất nhiều. Phải trù tính nhiều năm mới không tốn công vô ích.
Cho dù có bọn họ mở đường, độ khó giảm bớt, nhưng người đến sau cũng không thể dễ dàng đến nỗi chỉ một lần là xong như vậy.
Thời khắc này, mật thất Thần Tiêu đông đúc chật chội, nhưng có ai không phải dùng tới con át chủ bài?
Cảnh tượng Lộc Thất Lang tiến vào mật thất hoành tráng như thế nào, Thử Già Lam gia nhập cạnh tranh ngạo nghễ như thế nào, lừng lẫy như thế nào.
Nhưng so với Thái Bình Quỷ Sai và Tật Phong Sát Kiếm không hiển lộ tu vi mà lại bình tĩnh đứng một chỗ chờ đợi chân bí rơi xuống thì… Bọn họ thua đâu chỉ một bậc?
Yêu quái khác đấu đá trong bể khổ, còn hai người này thì tự nguyện mắc câu.
Người đứng sau một màn này không biết là Thái Bình Quỷ Sai hay là Tật Phong Sát Kiếm, hay là bọn họ vốn có hợp tác?
Thậm chí còn tiện tay mang theo cả Xà Cô Dư!
Thử Già Lam vốn nghĩ chỉ cần Thái Bình Quỷ Sai tới đây thì lập tức quyết đấu sinh tử, lúc này cũng cảm thấy do dự, không cách nào nâng đao lên. Nước sâu không thấy đáy, sợ thuyền gặp đá ngầm.
Đương nhiên Trư Đại Lực cũng không thèm nhìn đại hòa thượng Hắc Liên Tự phỉa bên kia lấy một cái, càng cho thấy hắn ta sâu không lường đường, chẳng thèm đếm xỉa.
Tất cả yêu quái trong mật thất Thần Tiêu đều kiêng kỵ hai yêu quái thần bí này.
Toàn bộ thành Ma Vân nhìn thấy Sài A Tứ trong Thần Tiêu Chân Bí này thì đều chấn động.
Tật Phong Sát Kiếm hung thì hung thật đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tốt nhảy ra giữa đường, vậy mà có thể sánh vai với những vị Thiên Bảng tân vương như Lộc Thất Lang sao?
Xem ra gã chém tướng vượt ải trên Kim Dương Đài là vẫn còn che giấu thực lực!
Viên Lão Tây nhíu chặt lông mày, thằng nhóc này ngày thường che giấu tốt như vậy, lòng dạ quá sâu! Chưa chắc đã là nơi gửi gắm cho con gái mình. Về nhà nhất định phải cầu nguyện với thần linh vĩ đại mới được, mời Diêm La Thần viễn cổ xem gốc rễ của thằng này, tránh bị lừa.
Viên Tiểu Thanh thấy tình lang oai phong lẫm liệt như vậy, trái tim bé nhỏ khẽ lay động: “Tiểu Sài ca…”
Toàn bộ thành Ma Vân, yêu quái kích động nhất trước cảnh tượng này không phải Viên Tiểu Thanh, cũng không phải đám tiểu đệ của Sài A Tứ mà là kẻ ở trong lão trạch Viên gia…
Viên Mộng Cực đứng bật dậy, mặt mày đỏ au vì kích động, chỉ vào Sài A Tứ trong Thần Tiêu Chân Bí, nói với Viên Giáp Chinh: “Ai nói con không có chuẩn bị? Con đã thu cái tên khuyển yêu này vào dưới trướng!”
Viên Giáp Chinh đã không còn muốn nổi giận nữa, chỉ thở dài một tiếng.
Nhưng cho dù tâm trạng các yêu tại Ma Vân như thế nào, cho dù nhóm thiên kiêu trong mật thất Thần Tiêu kiêng kỵ như thế nào thì Thử Già Lam đã nói đúng một câu…
Lúc này đồ ăn đầy bàn, khách đã tới đủ, đã đến lúc khai tiệc!
Sau cánh cửa màu trắng bạc mở rộng kia, cả Vùng đất Thần Tiêu lộng lẫy sáng chói cũng bắt đầu “chuyển động”. Pho tượng phủ bụi vạn cổ đã khô phục, như vũng nước tù được dòng suối chảy vào.
Sinh cơ đã hiện, vạn vật phục sinh.
Từ nơi xa xăm nào đó có một loại quy tắc đang thành hình.
Sóng gió ập tới!
…
Biến hóa chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Dưới bầu trời đêm, vô số yêu quái vội vàng xông tới lão trạch Sài gia, đột nhiên dừng lại, rơi xuống như thả sủi cảo, đập bịch bịch trên mái nhà.
Cũng không phải là bọn họ đột nhiên chết đi hay là mất hết sức mạnh.
Mà là có một áp lực kinh khủng nào đó giáng xuống, bọn họ không chịu nổi sức nặng đó, bị ép xuống.
Đám yêu quái kinh hãi ngước nhìn.
Chỉ thấy chiếc chuông bảo khủng lồ treo trên bầu trời đêm, đột nhiên vươn ra một bàn tay khổng lồ che trời.
Bàn tay này có đường gân giống như dòng sông. Khớp xương như là trụ trời. Bề mặt tỏa ra u quang, Phật tính ẩn sâu. Mỗi một ngón tay đều to lớn giống như một dãy núi liên miên trập trùng… Ánh trăng đã biến mất, huyết nguyệt rơi xuống dãy núi.
Trong bóng tối vô tận, bàn tay khổng lồ như dãy núi này mang theo sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm ép xuống.
Như mây mù cuồn cuộn khắp bầu trời, như tấm màn nặng trĩu che phủ màn đêm vĩnh cửu.
Như thần linh viễn cổ, một tay che trời!
Gần như cả thành Ma Vân đều chìm vào thời đại mạt pháp.
Tất cả yêu quái trong thành Ma Vân đều cảm nhận được một sự sợ hãi từ tận linh hồn, cảm thấy cận kề cái chết, cảm thấy mình sắp nghênh đón tận thế.
Dưới bàn thay khổng lồ này, Tri Văn Chuông đánh thức cả thành Ma Vân cũng chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, không đủ để hai ngón tay đùa bỡn.
Bàn tay phủ xuống, đương nhiên cũng bao phủ cả Tri Văn Chuông, hủy diệt toàn bộ bảo quang bên ngoài Tri Văn Chuông.