Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quyết tâm của ông ta không hề che giấu, sự lãnh khốc của ông ta ai cũng đều biết.
Đây đã là tối hậu thư.
Là cơ hội cuối cùng mà ông ta đưa ra.
Chu Ý là Thiên Yêu bị thương trên chiến trường chủng tộc, có thể tự do rút lui, tầm bảo dưỡng thương…
Nhưng Chu Huyền thì sao?
Chu Lan Nhược và Chu Tranh đang ở trong Vùng đất Thần Tiêu thì sao?
Lúc này bà ta đi thì những đứa trẻ này sẽ bị lột da róc xương ngay lập tức.
Mặc dù nói Yêu tộc đối với quan niệm quan hệ huyết thống, không xem trọng như Nhân tộc, hậu duệ đôi khi chỉ thân thiết hơn một số thuộc hạ một chút.
Giống như Hổ Thái Tuế không cảm thấy giết mấy đứa con cháu Chu gia là chuyện gì lớn, không cảm thấy Chu Ý có lý do gì để mạo hiểm ngăn cản mình.
Mặc dù nói cường giả Thiên Yêu, bản thân là thứ quan trọng nhất…
Nhưng tình cảm đối với mỗi người đều khác nhau.
Đó dù sao cũng là hậu duệ của bà ta.
Yêu không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Chu Ý nhìn Hổ Thái Tuế một lúc, lại nhìn Lộc Tây Minh một lúc, lại nhìn Thiền Pháp Duyên đang làm như không nghe thấy gì và Kỷ Tính Không đang ẩn trong bóng tối một lúc… bỗng nhiên bật cười.
Trong buổi tối se se lạnh này, bà ta cười đến ung dung tự tại, nói: “Lúc Viên Tiên Đình đi, để lại cho ta một câu nói. Ta đang suy nghĩ, có cần nói cho các ngươi nghe hay không.”
Lộc Tây Minh hơi hăng hái nhìn một màn này.
“Ha!” Hổ Thái Tuế cũng cười: “Ngươi là không hiểu rõ trạng thái của mình, hay là không hiểu rõ ta? Muốn sĩ diện, thì cũng phải tự biết lấy thân, còn muốn dùng Viên Tiên Đình áp chế ta?”
Người ngang ngược tự chủ, độc bộ thiên hạ, sao có thể dễ bị lay động như thế?
Chu Ý lại không nhiều lời nữa, chỉ lấy ra một sợi lông tơ màu vàng kim, đưa đến bên môi thổi nhẹ.
Sợi lông vàng kia nhẹ nhàng lay động, đung đưa giữa bầu trời đêm.
Một thân ảnh trên người mặc chiến giáp, sau lưng phấp phới chiến bào đỏ, liền rơi xuống nơi cao nhất trong thành – mái của Phi Vân lâu, vả lại còn giống như hùng ưng giương cánh.
Hắn ta ngồi trên mái cong, nhìn trời cao.
Huyết Nguyệt ở ngay sau lưng hắn ta, áo bào đỏ tung bay trong gió.
“Nghe đây.” Hắn ta khép hờ mắt, vẫn còn hơi chưa tỉnh táo: “Ta không biết là ai tới, là ai có may mắn nhìn thấy lão tử. Nhưng mà, nghe đây!”
“Chu Ý và lão tử trước đây không lâu từng kề vai chiến đâu. Ngày thường ta mặc kệ, hiện tại bà ta bị thương…”
Hắn ta mở cặp mắt màu đỏ tươi kia ra, từ từ nhìn về hướng chiến trường giương cung bạt kiếm bên này, hời hợt nhe răng: “Ai dám động đến Chu Ý. Lão tử giết cả nhà hắn ta!”
Giọng hắn ta không hề hung ác, nhưng áo giáp sờn vẹt, áo choàng đỏ máu, đã thể hiện quá đủ.
Hổ Thái Tuế không nói lời nào.
Thiền Pháp Duyên im lặng.
Kỷ Tính Không lặng im.
Cuối cùng Lộc Tây Minh nhẹ giọng nói: “Theo ta thì, chúng ta cần gì giương cung bạt kiếm? Vô duyên vô cơ tổn thương hòa khí, cũng mất đi thân phận, Thần Tiêu chi bí cũng vậy, khả năng vượt qua tuyệt đỉnh cũng thế, đều chỉ là những thứ mờ mịt, hư vô, rất khó nắm bắt. Các vị đang ngồi đây, ai mà không có vãn bối? Cơ duyên là trời định, cứ để đám tiểu bối tự mình tranh, chư vị chứng kiến, như thế nào?”
Trước khi xuất hiện ở thành Ma Vân, Hổ Thái Tuế quả thực không nghĩ đến, Chu Ý thế mà lại ẩn thân ở trong tòa thành này để dưỡng thương. Nếu ông ta thật sự giết chết Chu Ý đang bị thương sau cuộc chiến chủng tộc, thì sẽ rất khó giải thích với Thái Cổ hoàng thành. Cho nên vẫn coi xua đuổi là chính.
Mượn hơi Lộc Tây Minh ngược dòng quá khứ vấn đạo, đã là kiên nhẫn cuối cùng của ông ta.
Lúc này Viên Tiên Đình cường thế hộ đạo như thế, Lộc Tây Minh lại ngay lập tức bày tỏ thái độ như vậy. Ông ta đã không thể nào cường thế xông vào Vùng đất Thần Tiêu, khiến cho nhiều hạt giống Thiên Yêu phải mạo hiểm nữa.
“Được, được được.” Hổ Thái Tuế nói liên tục ba chữ được, sau đó nói: “Liền để cho tiểu bối đi tranh. Nhưng chư vị cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần, tranh giành bí địa, sống chết có số. Ai sống ai chết, cũng không nên trách móc.”
Ông ta tin tưởng Hùng Tam Tư, bất luận là thực lực hay là bụng dạ, Kình Diện Yêu này đều là tuyển chọn tốt nhất, nếu không thì thanh danh cũng không thể lên cao như vậy ở Tử Vu Khâu Lăng, cho một cái lỗ hổng liền cất cánh bay lên trời cao.
Điểm phiền muộn duy nhất chính là, quan hệ giữa Hùng Tam Tư và ông ta, không hề thân mật giống như những Thiên Yêu và hạt giống Thiên Yêu khác.
Hùng Tam Tư mưu đồ Thần Tiêu bí tàng, là hành vi lén lút, không cho ông ta biết.
Ông ta liền chờ ở nơi Vùng đất Thần Tiêu xuất hiện, cũng không báo cho Hùng Tam Tư biết.
Để cho tiểu bối của mình tự mình đi tranh, có thể sẽ khiến tiểu bối che giấu gì đó, nhưng vẫn tốt hơn là xôi hỏng bỏng không, công dã tràng.
Thiền Pháp Duyên hẳn là cũng rất tin tưởng Dương Dũ, tươi cười hớn hở nói: “Bần tăng không có ý kiến, lại nói tiếp chúng ta… Hừ! Lũ chuột nhắt! Tránh xa Cổ Nan Sơn bảo chung của ta ra một chút!”
So với những lời tin tưởng hậu bối của những người này, Kỷ Tính Không có biểu hiện càng trực tiếp hơn. Ông ta không nói gì, tỏ vẻ phục tùng, đồng thời lại đi sờ Tri Văn Chuông. Rất có tư thái “Hoa nở hai đóa, đều là một cành”. Thiền Pháp Duyên ngăn cản, ông ta liền thu tay lại.
Lại nói, từ khi sợi lông vàng kia rơi, Viên Tiên Đình ngồi trên mái cong.
Yêu Vương Viên Giáp Chinh trong đại trạch Viên gia, liền lập tức rời tiệc quỳ gối, nhất mực cung kính.
Trái lại, Viên Mộng Cực vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê ngồi trên ghế đá, ngửa mặt nhìn vị họ hàng xa trong truyền thuyết kia. Hơi hoang mang không biết là đang say hay là đang mơ. Mặc dù miệng nói không thèm để ý, nhưng nhìn thấy tài tuấn cả thành đều đến tham gia Vùng đất Thần Tiêu, bản thân lại ở nhà chịu chà đạp, ít nhiều có hơi cay đắng.