Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3359 - Chương 3359. Khách Từ Phương Xa Tới

Chương 3359. Khách từ phương xa tới
Chương 3359. Khách từ phương xa tới

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nếu để cho tồn tại kinh khủng không hề quan tâm tới tính mạng của bọn họ chui vào thì bọn họ chẳng cần tranh giành gì nữa, quỳ xuống xin tha là xong.

Khuyển Hi Hoa và Chu Tranh liếc nhìn nhau, sau khi giương cung bạt kiếm địch ý chưa tiêu, khó đạt được nhất trí… Mặc dù không biết thằng ngu nhà họ Viên này sao mà tới được, nhưng xét thấy cũng không có uy hiếp quá lớn.

Là người tham dự cuối cùng của bữa tiệc này, trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn, thật ra trong lòng Viên Mộng Cực đang như sóng lớn vỗ vào bờ, qua hồi lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.

Ôi! Ôi! Ôi! Mình thật sự là máu mủ của Viên Tiên Đình?

Mặc dù chưa từng nghe nói vị đại yêu này có con cháu… Chẳng lẽ mình là cháu trai thất lạc nhiều năm của ông ấy?

Bằng không vì sao ông ấy lại chiếu cố mình như vậy?

Gia gia ơi, có ông ở đây, bí địa này cháu không vào cũng được, cái gì mà Vũ Trinh Bí Tàng, truyền thừa Vũ tộc, có gì đáng để tâm? Ông truyền lại cho cháu đôi tay là được rồi mà? Cháu cần gì còn phải tranh giành với đám nhà quê này, vất vả lắm chứ!

Tộc trưởng đúng là quá khiêm tốn, chỗ dựa lớn như vậy mà trước nay không truyền ra ngoài, cứ che che lấp lấp! Nghĩ cái gì vậy chứ? Một chút bá khí Thiên Yêu Đại Tổ cũng không thừa hưởng được… phải để bậc con cháu như ta!

Viên Mộng Cực ưỡn ngực càng thêm cao. Đứng thẳng như tùng. Tuy là người đến trễ nhất, nhưng tyệt đối không phải không tới kịp, không có cửa, mà là nhân vật chính lên sân khấu cuối cùng trong chuyện xưa, là vương giả tuyệt đối được chúng yêu triều bái.

Ánh mắt hắn ta dò xét xung quanh, trong cơn phấn chấn, không khỏi nghĩ tới bữa tiệc tại Phi Vân Lâu. Các ngươi mưu đồ bí mật, công kích, xa lánh, nói những lời đầy ngụ ý mà ông đây nghe không hiểu… thì sao nào?

Ta vẫn tới đây rồi!

Trong lòng Vũ Tín cũng cảm thấy bất ngờ trước việc Viên Mộng Cực trở thành người tham dự cuối cùng, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười xán lạn: “Viên huynh, ngươi cũng tới? Mới nãy ta còn nói vì sao tiệc lớn chưa từng có như hôm nay, đứng trước kho báu, vậy mà thanh niên tài tuấn thành Ma Vân chúng ta lại thiếu mất ngươi!”

Trong lòng Viên Mộng Cực đã ấp ủ bao lời muốn nói, theo bản năng cười ha ha một tiếng: “Ngươi cũng biết là Đại Tổ Viên Tiên Đình đích thân đưa ta tới đây?”

Nói xong mới phát hiện mình đang đáp lại lời Vũ Tín, bèn hừ lạnh một tiếng: “Cái tên tiểu yêu hèn hạ nhà ngươi, đừng có nói chuyện với ta!”

Cái đám âm hiểm như Chu Tranh và Khuyển Hi Hoa thì thôi đi, kẻ hiếm khi để lộ cảm xúc như Viên Mộng Cực lại có thái độ bất thiện như vậy, Vũ Tín càng cảm thấy khó hiểu.

Nhưng ba chữ Viên Tiên Đình này quả thực là đinh tai nhức óc.

Kìm nén khó chịu trong lòng, Tiểu Vũ Trinh tiếp tục cười hùa thăm dò: “Viên huynh sao vậy? Trước kia chúng ta đâu có khách khí tới vậy. Ta còn từng mời ngươi đi chơi gái đấy! Không biết huynh đệ đắc tội ngươi ở đâu, có thể nói nguyên do hay không, có gì còn dễ bề bảo ta chịu đòn nhận tội?”

“Nói bậy nói bạ cái gì đó? Ai đi chơi gái với ngươi!” Viên Mộng Cực trộm liếc Chu Lan Nhược, tức giận đến độ dậm chân mắng mỏ: “Cái đồ hèn hạ vô liêm sỉ, sau lưng thì mắng ta, trước mặt thì bôi nhọ ta!”

Gương mặt tuấn tú của Vũ Tín đỏ bừng, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ: “Viên Mộng Cực, ngươi nói rõ ràng cho ta! Vũ Tín ta cây ngay không sợ chết đứng, có chuyện gì cũng nói thẳng mặt, chưa bao giờ nói xấu sau lưng ngươi!”

Dứt lời, đám yêu quái trong mật thất Thần Tiêu đều bật cười.

Chỉ là tiếng cười kia hoặc là trào phúng, hoặc là lạnh tanh, mỗi người một vẻ.

Cười đến độ trong lòng Vũ Tín nổi trống, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào. Diễn xuất của mình đâu có vấn đề? Rõ ràng rất đến nơi đến chốn, cảm xúc cũng tràn đầy.

Duy chỉ có Viên Mộng Cực giận dữ mắng: “Ngươi vừa mới nói với Hùng Tam Tư là sao ta lại tới đây? Tri Văn Chuông của Cổ Nan Sơn thức tỉnh toàn thành, ai cũng nghe được! Mới được bao lâu mà ngươi đã quên rồi?”

Vẫn là Viên Mộng Cực thẳng tính, có ý kiến thì ý kiến. Không giống những yêu quái khác, che che giấu giấu, chuyện gì cũng đè nén trong lòng.

Nhưng thẳng tính thế này thì cũng hơi quá…

Vũ Tín rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, lại hy vọng Hùng lão ca có thể giúp hắn ta ngăn chặn ánh mắt người khác đang hướng về mình.

Lúc này hắn ta mới hiểu vì sao những yêu quái khác vừa tới đã mặt nặng mày nhẹ với hắn ta, không ai cho hắn ta một cái nhìn hòa nhã.

Hẳn là đám khốn kiếp này ở ngoài nhìn chằm chằm vào đây.

Cái Tri Văn Chuông nát bét! Đồ đầu trọc Dương Dũ, ta không đội trời chung với ngươi.

“Ta có một lời nhắc.” Thử Già Lam đột nhiên lên tiếng.

Vũ Tín nhiệt tình nhìn sang, mong chờ tên hòa thượng này sẽ nói cái gì mà ngã Phật từ bi không muốn so đo, không phải hòa thượng nên làm những điều này sao?

Lại nghe Thử Già Lam nói tiếp: “Tri Văn Chuông là của Hắc Liên Tự, chẳng qua là tạm thời bị Cổ Nan Sơn chiếm đoạt. Các ngươi là người ngoại giáo tuy không biết nhưng cũng không thể lẫn lộn như vậy. Mặt khác…”

Hắn ta nhìn Vũ tín, gằn giọng nói: “Ngươi có thể mắng ta không có đầu óc, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Vũ Tín miễng cưỡng nhoẻn miệng một cái.

“Nam Mô Quang Vương Phật!” Dương dũ niệm một tiếng Phật hiệu: “Ta không thể đồng ý với lời này của hòa thượng béo được. Lịch Thái Cổ đâu có gián đoạn, lịch sử đều có dấu vết để lại. Vạn vạn năm tháng, chưa từng nghe nói Hắc Liên Tự có Phật thống. Bút sử như đao, lại không đáng tin bằng mồm ngoa mép dài của ngươi hay sao? Phật Thống thì có liên quan gì tới Hắc Liên Tự các ngươi, Tri Văn Chuông càng không liên quan. Ngươi đừng có lừa mình dối yêu.”

Hết chương 3359.
Bình Luận (0)
Comment