Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3363 - Chương 3363. Nơi Đây Có Chân Ý (2)

Chương 3363. Nơi đây có chân ý (2)
Chương 3363. Nơi đây có chân ý (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lộc Thất Lang cũng theo bản năng nhìn sang, khẽ cau mày. 

Nhưng một bàn tay mập mạp đã chặn tầm nhìn của gã.

“Ồ, của ta.” Thái Bình quỷ sai vừa nói, vừa nhặt chiếc tiểu bao bố trên mặt đất lên, nhét vào trong ngực. 

Trư Đại Lực đã di chuyển lại gần vật này, đương nhiên thuận tay hơn Thử Già Lam nhiều.

Gã vốn không hiểu vì sao đạo chủ lại muốn gã đưa một chiếc gương đến lão trạch Sài gia trong đêm tối, nhưng bây giờ gã đã hiểu ra... đạo chủ đây là đang chế tạo cho gã cơ hội tham dự vào cuộc chiến tranh dành Thần Tiêu bí tàng!

So với sự gióng trống khua chiêng của Lộc Thất Lang và Thử Già Lam bọn hắn, động thái của Thái Bình đạo chủ của chúng ta vân đạm khinh phong đến cỡ nào.

Trư Đại Lực vô cùng thông minh.

Viên Tiên Đình đích thân phái Viên Mộng Cực tiến vào trong Thần Tiêu bí tàng, vậy chỗ dựa của những vị thiên kiêu yêu tộc khác sao có thể không ở chỗ này được? 

Từ chỗ dựa của Lộc Thất Lang và Thử Già Lam, đại khái có thể phán đoán được cấp bậc lực lượng hiện tại của Thái Bình đạo chủ. 

Chắc chắn là từ cấp độ Thiên Yêu trở lên.

Ít nhất phẩm cách cũng cao hơn Viên Tiên Đình chứ? 

Mà mặt gương này cũng không giống vật phàm. Nếu đã là bảo bối có thể đưa gã tiến vào Thần Tiêu bí tàng, thì chắc chắn phải là chí bảo của Thái Bình Đạo. Làm sao gã có thể để tên Thử hòa thượng này lợi dụng cơ hội mà mang về nhà được?

“Sao mà thành của ngươi rồi?” Thử Già Lam dừng lại, nheo mắt nhìn qua, hoa văn lục phẩm Hắc Liên trên cái đầu trọc của hắn ta càng ngày càng đậm.

Trư Đại Lực ha ha cười lớn: “Tối nay ta mới lấy nó ra. Nếu không phải của ta thì của ai? Thứ trong bao bố là cái gì, nó trông như thế nào, có tỳ vết gì... Ngươi có thể nói rõ ràng được không?”

Trong lòng thì đang điên cuồng dò hỏi đạo chủ, bảo bối này sử dụng như thế nào, có thể lấy ra chiếu vào tên hòa thượng Hắc Liên Tự mấy cái hay không. 

Thử hòa thượng không phải là một nhân vật dễ đối phó.

Lúc này gã đang ở Vùng đất Thần Tiêu, cao tầng của Thái Bình đạo không thể tiến vào đây, một mình gã quả thật không phải đối thủ của hắn ta. 

Trong gương, Thái Bình đạo chủ thẫn thờ rút thanh trường kiếm ra.

Sử dụng thế nào ư? Nếu ngươi hét lên thiên hạ thái bình, thì ta sẽ trực tiếp nhảy ra thôi! Trước tiên chém cái tên Trư Đại Lực nhà ngươi, sau đó lại giết Thử Già Lam.  

Đã nói là ngươi tự nhiên một chút, tự nhiên cất cái gương đi.

Một chút chuyện thế mà cũng làm không xong, khi di chuyển thì di chuyển một cách khoa trương, ở đấy mà vặn đi vặn lại cái mông to đùng của ngươi, cũng khiến Thử Già Lam nhận ra có điều gì đó khác thường! 

Đạo chủ mệt mỏi, đạo chủ từ bỏ mưu đồ của mình. Còn mưu đồ cái rắm á… Cứ như Sài A Tứ đã nói, trực tiếp ra tay đi.

“Ta quản nó là cái gì!” Thử Già Lam chơi thủ đoạn nói: “Phật gia ta nhìn thấy trước, thì chính là vật của Phật gia! Ngươi nói nó là đồ của ngươi, vậy sao không đi nhặt nó lên trước, thế nào nhất định phải đợi lúc Phật gia nhìn thấy thì mới nhặt?”

“Đồ của ta, ta thích nhặt lúc nào thì nhặt lúc đó, ngươi quản được sao?” Trư Đại Lực cũng không yêu thế mà trợn mắt đáp trả.

Sự tự tin của gã đến từ lời hồi đáp của Thái Bình Thần Phong Ấn.

Thái Bình đạo chủ nói gã muốn làm gì thì làm!

Cũng phải!

Nếu như đạo chủ lão nhân gia không có sự chuẩn bị, thì sao có thể đưa một tên Thái Bình quỷ sai có tu vi không đâu vào đâu đến chỗ này cơ chứ? Phải biết rằng trong tổ chức có nhiều cường giả như vậy, nhưng không ai trong số họ được chọn.

Đạo chủ hẳn là đã bày ra hậu thủ ở trong cái gương này rồi.

Trong tam quan thất sử cửu sai, cho dù Chu Đại Lực gã đứng ở vị trí cuối cùng, thì tuyệt đối cũng không làm mất mặt Thái Bình đạo!

Mắt thấy hai bên đều không chịu nhượng bộ, sắp xảy ra một cuộc chiến đẫm máu.

Lục Thất Lang đột nhiên nói: “Quả nhiên là đồ vật của Thái Bình quỷ sai này.”

“Trên vật này có khí tức của Thái Bình quỷ sai. Ừm...”

Vào lúc Thử Già Lam và Thái Bình quỷ sai đối đầu với nhau, linh giác của gã cảm nhận được một sự nguy hiểm, tựa như có một tồn tại cực kỳ tà ác nào đó sắp được giải phóng.

Nếu tồn tại này được thả ra, có lẽ sẽ nhìn thấy không ít máu huyết ở hiện trường, và trong số đó chưa chắc là đã không có Lộc Thất Lang gã ...

Lúc này, chân dung thực sự của Thần Tiêu bí tàng vẫn chưa được tiết lộ, gã không muốn làm dậy sóng gió gì trước. Vì vậy, giọng điệu của gã rất chân thành, gã lại nhìn Sài A Tứ: “Cũng có khí tức của vị huynh đệ khuyển tộc này.”

Gã đang miêu tả một sự thật về khí tức, nhưng những gì nói ra lại là một loại thăm dò.

Cái tên Thái Bình quỷ sai có mối liên hệ bí mật nào với Sài A Tứ bí ẩn kia không? Có lẽ là cùng thuộc về một tổ chức?

Sài A Tứ hào phóng xua tay: “Ồ, vừa rồi tất cả chúng ta đều ở trong nhà ta. Việc đồ vật này mang theo khí tức của ta là điều khó tránh khỏi.”

Lúc này Sài A Tứ vẫn không quên lề lối của bản thân, gã không thể không thể giết người một cách vô ích, tranh quy về tranh, cướp quy về cướp, cố gắng hết sức không để những trụ cột tương lai này chết hoặc bị thương. Vì vậy nếu có thể thuyết phục ai đó dừng đánh nhau, gã chắc chắn sẽ làm như vậy.

Dù sao gã cũng mang theo Cổ Thần Kính bên mình, có thiên ý phù hộ, có cổ thần đi cùng, bí bảo nơi này đã ở vật ở trong tay gã. Thì cớ gì phải để những tên tiểu quỷ vốn định sẵn là không thu hoạch được gì này phải đổ máu và đổ mồ hôi một cách vô ích chứ?

Thử Già Lam vốn là muốn dùng vũ lực thăm dò Thài Bình quỷ sai, tranh cãi lâu như vậy, thật sự không thể không động chút tay chân được, nhưng Lộc Thất Lang cũng đã bày tỏ lập trường của mình, vậy thì không cần tiếp tục nữa.

Linh giác của Lộc Thất Lang được cả thiên hạ biết đến, nếu gã đã có thể cảm nhận được sự khủng bố của Thái Bình quỷ sai, chủ động ra mặt hòa giải mâu thuẫn, vậy thì cái tên Thái Bình quỷ sai này, nhất định là rất đang sợ...

Cho nên hắn ta chỉ hừ một tiếng: “Chọn đường đi đi! Sau khi tiến vào bí tàng, thì tự dựa vào thủ đoạn riêng!”

Hết chương 3363.
Bình Luận (0)
Comment