Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên Trư Đại Lực không biết gì về thứ gọi là Khổ Lung Phái, cũng nghe không hiểu ý mà Xà Cô Dư đang bi quan trình bày, không biết nàng ta đang truyền bá lý niệm hay là một loại thăm dò nào đó... Thậm chí cũng hoàn toàn không cảm giác được sự đề phòng của Xà Cô Dư với mình.
Hắn ta chỉ ngơ ngác thu đao vào vỏ: "Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta chẳng qua chỉ cảm thấy giống như có cái gì đó khó khăn đang phát sinh... Nhưng cứ đi lên phía trước đi. Đoạn đường này chắc chắn sẽ có kết quả."
Hắn ta vẫn dùng ngữ khí thâm trầm như trước nhưng sau khi vượt qua Túc Mệnh Phao Ảnh, sự thâm trầm này lại khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Cảm giác được Trư Đại Lực không hề phòng vệ, Xà Cô Dư thoáng thả lỏng cảnh giác nhưng trong lúc hành tẩu, song đao vẫn thoắt ẩn thoắt hiện. Trong lúc di chuyển qua những quang ảnh được chiếu rọi qua kẽ lá, nàng ta đột nhiên nhớ tới khách sạn bình thường kia, nhớ tới buổi chiều nhìn gương trang điểm kia, nhớ tới bản thân mình trong kính kia.
Nàng ta đột nhiên khó hiểu hỏi: "Ngươi cảm thấy tương lai là thế nào? Là số mệnh mà ngươi vừa nhìn thấy sao?"
Trư Đại Lực nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Nếu như nói, có một loại tương lai nhất định sẽ được thực hiện ta tin rằng sẽ là thiên hạ thái bình."
Nghe Trư Đại Lực đề cập đến lý tưởng là một loại thể nghiệm tương đối kỳ quái.
Nhất là đối với Khương Vọng.
Cái gọi là "Phía dưới huyết nguyệt, dương danh thái bình. Đi tại đêm tối, ngưỡng vọng bình minh."
Cái gọi là "Thái bình không thể vĩnh hưởng, yêu sinh thường thấy đường cùng."
Những cái này chẳng qua chỉ là lý niệm hắn thuận miệng bịa ra.
Cái gọi là tam Quan, thất Lại, cửu Sai đều là phối trộn cơ cấu của mấy tổ chức, chắp vá lung tung mà thành.
Vì để cho tổ chức vốn không tồn tại là "Thái Bình Đạo" này có sức thuyết phục, hắn quả thực cũng đã phải tốn một chút đầu óc. Nhưng suy cho cùng, cũng đều chỉ là xoay quanh hai chữ "Thái Bình" này mà bịa ra.
Những cái được gọi là lý niệm vĩ đại bản thân hắn cũng không tin nhưng Trư Đại Lực lại tin.
Trư Đại Lực tin tưởng trên đời thật sự tồn tại một tổ chức tên là Thái Bình Đạo, tin tưởng trên đời thật sự có một tồn tại vĩ đại được gọi là Thái Bình Đạo Chủ, tin tưởng dạng lý tưởng "Thiên hạ thái bình" này.
Tên du côn kiếm ăn trong trong Hoa Quả Hội này không phải là kẻ tốt lành gì. Những việc đại gian đại ác hắn ta chưa từng làm nhưng hoành hành phố xá thì vẫn thường thấy.
Từ khi tiếp xúc với Thái Bình Đạo, nhận Thái Bình Thần Phong Ấn, tiếp thu lý niệm của Thái Bình Đạo mà Khương Vọng thuận miệng miêu tả, liền nghiễm nhiên có dáng vẻ ôm ấp hoài bão như tìm được ý nghĩa của yêu sinh... Từ đây thoát thai hoán cốt.
Khoe khoang bản thân là một loại bản tính vốn có, Sài A Tứ vừa đắc chí liền không kịp chờ đợi muốn hiển danh tại chúng. Ở trong Hoa Quả Hội thì tiền hô hậu ủng, ở ngoài hội đấu võ thì khuếch trương danh tiếng.
Nhưng Trư Đại Lực cũng đột nhiên nhận được kỳ ngộ thì lại một mực chịu đựng tịch mịch, tiếp tục ở lại trong tửu quán cũ nát kia, xử lý những công việc thô nặng, nhàn nhã nhìn những nhóm khách uống rượu sống mơ hồ kia.
Chỉ có những khi đêm dài giáng lâm, hắn ta mới mặc y phục dạ hành, lưng đeo song trực đao, hóa thân thành Thái Bình quỷ sai, tru diệt Tà Thần, giúp cuộc sống của bách tính thêm phần thanh tịnh.
Hắn ta thực sự cảm thấy bản thân mình đang thực hiện sự nghiệp vĩ đại.
Ngay lúc miêu tả lý tưởng của bản thân mình kia, trong đôi mắt vô cùng bình thường ấy lại tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
Mấy chữ "Thiên hạ thái bình" này, nếu nói ra trong quán rượu Lão Viên, ắt hẳn sẽ dẫn đến một trận cười vang.
Nếu nói ra trên đường trong thành Ma Vân, chỉ sợ mọi người đều sẽ cảm thấy là một kẻ ngốc.
Nhưng là Xà Cô Dư không cười.
Khương Vọng không kính cũng không cười.
...
Hùng Tam Tư đang bị mấy vị Thiên yêu thảo luận, bị gần như toàn bộ các đối thủ cạnh tranh chú ý, lúc này đang chậm rãi bước đi dưới bóng râm trong khu rừng ở vùng đất Thần Tiêu. Ánh mắt hắn ta đầy cảnh giác, khí tức ngưng túc, trong lòng bàn tay cầm một thanh đao mỏng, giấu mũi nhọn ở bên sườn.
Hắn ta và Vũ Tín là những kẻ tìm hiểu về vùng đất Thần Tiêu nhiều nhất, cũng chuẩn bị nhiều nhất, cũng dường như nhận được "chiếu cố" nhiều nhất, kịch liệt nhất.
Bọn họ đã sớm tìm tới được mật thất Thần Tiêu, lại không thể dẫn trước bất kỳ một kẻ cạnh tranh nào. Bọn họ chỉ tùy ý chọn một con đường rừng, cùng nhau đi tới nhưng lại gặp nguy hiểm không ngừng, từng bước kinh tâm.
Giống như một tổ thợ săn đeo trên lưng bọc hành lý lớn, vốn nên từng bước hoàn thành việc săn bắn nhưng trong quá trình trèo đèo lội suối lại dần dần mất hết sạch đồ.
"Nghỉ một lát, nghỉ một lát!" Vũ Tín thở hồng hộc khoát tay: "Chỉ cần không tiếp tục đi lên phía trước thì sẽ không gặp nguy hiểm, để cho ta nghỉ ngơi một lát!"
Bộ võ phục lộng lẫy trên thân đã trở nên rách nát, búi tóc trước giờ vốn luôn gọn gàng cũng tán loạn không chịu nỏi.
Vùng đất Thần Tiêu quả thực không phải nơi yêu bình thường có thể đến, đoạn đường này đi tới, nếu không phải vì trước đó đã chuẩn bị đủ nhiều, nếu không phải nhiều lần được Hùng Tam Tư ra tay cứu viện... Hắn ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nếu mỗi con đường đều gian nan như vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng được, sáu tổ đội đi vào phiến rừng rậm này, cuối cùng có mấy tổ đội có thể thông qua.
Hùng Tam Tư chậm rãi nhìn Vũ Tín một chút, thấy hắn ta không ngừng thở dốc cũng liền dừng bước.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn ta vừa dừng lại.
Sưu! Sưu! Sưu!
Việc khách tới thăm đứng im giống như phát động một loại cơ quan nào đó. Trong rừng có mấy chục sợi dây leo lướt xuyên qua, chỉ chớp mắt đã xông khỏi bóng râm, trói Vũ Tín vừa đứng tại chỗ thành một đoàn.
Ngoài thân Hùng Tam Tư bỗng nhiên có sóng khí nổ tung, từng vòng sóng lan ra, giống như một tảng đá lớn nện xuống mặt nước, kích thích vô số gợn sóng. Mà bên trong gợn sóng đang dần dần thành thực này, có một ánh đao sáng chói như bạch long xuyên nguyệt, chỉ chớp mắt đã nhảy lên giữa khu rừng ——