Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từng chồng từng chồng Vạn Tự Phù nối liền nhau như dãy núi, làm tan rã sức chống cự của Thử Già Lam hết lần này tới lần khác, đánh cho hắn ta Phật quang tán loạn, khí tức sinh mệnh rơi xuống kịch liệt.
Trước cánh hoa Huyết Liên, Dương Dũ quay đầu sang nhìn Sài A Tứ, mỉm cười nói: “Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương ở chỗ ngươi ư, thí chủ, xem ra chúng ta thật sự có duyên!”
Dưới kim quang chiếu rọi, khóe miệng Sài A Tứ sắp cười tới tận mang tai.
Gã giật mình nhận ra.
Vì sao lúc ấy Thượng Tôn lại bảo một người không biết được mấy chữ như gã đi đọc Phật kinh, thì ra là ở đây có chân ý! Tùy tiện đưa tới một bản kinh cũ cũng phải là một món bảo bối tốt! Mặc dù không biết Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương là cái quỷ gì, nhưng có thể khiến Tri Văn Chuông sinh ra phản ứng, khiến chân truyền Cổ Nan Sơn quay đầu, quả là báu vật thế gian!
Đáng tiếc Sài A Tứ có mắt không tròng, vật báu trong tay mà không biết, để bảo bối này tịch mịch bao nhiêu ngày...
Lúc này Dương Dũ cũng đang nhìn tới, tròng mắt xoay tròn nhìn sách quý của gã kia kìa.
Sài A Tứ đã khôi phục liên hệ với Thượng Tôn, cần gì phải để ý tới cái Cổ Nan Sơn Tân Nan Sơn gì đó, trước mặt Cổ Thần vĩ đại, chân truyền gì cũng không dùng được!
Cho nên gã cười gằn một tiếng, định chửi ầm lên. Nhưng tốt xấu gì trong lòng vẫn còn giữ tôn trọng, hỏi Cổ Thần vĩ đại thêm một câu: “Thượng Tôn! Chơi hắn không?”
“Chơi hắn!” Thượng Tôn trả lời dứt khoát.
Sài A Tứ không hiểu vì sao tính khí Thượng Tôn lại tốt đến thế, nhưng Thượng Tôn tự có lý lẽ của riêng mình. Những chuyện trong quá khứ đã lần lượt chứng minh Thượng Tôn luôn luôn đúng.
Cho nên nụ cười nhe nanh lập tức biến thành nụ cười lấy lòng: “Quả là pháp sư biết nhìn hàng! Ta muốn dâng nó cho ngươi!”
Tại thế giới trong kính, Khương Vọng cũng thấy cực kỳ mệt mỏi. Bên này vừa mới giúp Sài A Tứ và Trư Đại Lực giải quyết nguy nan, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đang muốn lẳng lặng ngồi xuống xem cháy nhà.
Không ngờ đám lửa này lại đốt tới trên đầu mình.
Tùy tiện bảo Sài A Tứ ra ngoài mua một quyển kinh thư, vậy mà lại là Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương đã thất lạc trong truyền thuyết.
Phong ba Yêu giới sao mà ác liệt!
Vẫn cảm thấy có lẽ ý trời là một mũi tên bắn lén. Trước đó không có chút dấu hiệu nào, không chừng lúc nào đó lại đột nhiên bay tới, không cho người ta phòng bị. Nhưng nếu chú ý cẩn thận thì cũng chưa hẳn không thể ứng phó.
Nhưng bây giờ xem ra, ý trời là mạng nhện, mình là con muỗi, đã nằm trong lưới từ lâu.
Trong khoảng thời gian sóng êm biển lặng đó, cái bẫy vận mệnh đã ngấm ngầm ẩn giấu.
Trong lúc vô tri vô giác, quanh người khắp nơi đều là sợi dây nhân quả, mỗi một sợi dây đều là đường chết.
Bây giờ hắn mới hiểu thấm thía tâm trạng của Chân Nhân đương thời có năng lực tính toán bậc nhất – Dư Bắc Đẩu – khi cười lớn nói: “Xem như hắn bất lực vậy” ở Đoạn Hồn Hạp khi đó.
Nếu hắn có thể thấy rõ những thứ này thì làm sao có dũng khí khiêu chiến thiên ý?
Một Khương Vọng nhỏ nhoi mà dám ngông cuồng như vậy.
Thật không biết năm đó Thế Tôn toàn thân trở ra như thế nào.
Sài A Tứ dâng tới, mặc dù Dương Dũ cảm thấy thằng nhãi này có vấn đề, nhưng cũng sợ hỏng kinh điển, cho nên vẫn muốn nhận lấy nó trước.
Nhưng lúc này, lại có ánh sáng rục rỡ liên tục bùng lên.
Một trên thân Chu Tranh, một trên thân Lộc Thất Lang.
Lại thấy “Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương”!
Dương Dũ nhìn cái này, lại nhìn cái kia, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp. Có hư ảnh Tri Văn Chuông ở đây, có sự hỗ trợ của Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên, y tự tin có thể trấn áp bất cứ một vị Yêu Vương nào tại nơi này.
Bản gốc “Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương” trước nay vẫn luôn được cất giữ tại Thái Cổ Hoàng Thành, cung phụng Thiên Yêu Các.
Nhưng trong lịch sử dài đằng đẵng, bởi vì đủ nguyên nhân, có mười ba chương đã bị thất truyền.
Không ngờ lại đột nhiên tập hợp được ba chương tại Vùng đất Thần Tiêu này!
Đúng là phong vân tương hội, trùng hợp khó tả.
Bàn cờ này của Pháp Duyên Bồ Tát có thể nói là kỳ diệu đến đỉnh cao.
Chu Tranh lấy ra quyển kinh thư tỏa ánh hào quang ra khỏi nhẫn trữ vật, nói với Chu Lan Nhược: “Ta thật sự không biết vì sao cái này lại ở đây...”
Đương nhiên Chu Lan Nhược biết vì sao!
Không phải Khuyển Ứng Dương thì là Hổ Bá Khởi.
Rốt cuộc mưu đồ trong đó là như thế nào, vì sao người đánh cờ lại đặt một chương trong Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương lên người Chu Tranh, để hắn ta đưa vào Vùng đất Thần Tiêu... Nàng ta tạm thời không biết. Có điều, tọa sơn quan hổ đấu là nghề của nàng ta.
Chỉ nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là ta tin. Nhưng quyển sách quý này chính là kinh điển Phật gia, không phải vật của Chu gia ta, vẫn nên giao ra. Chỉ là không biết...”
Đôi mắt đẹp xoay vòng: “Là giao cho Dương pháp sư hay là giao cho Thử tăng lữ đây?”
Đến lúc này, thế cục đã rõ ràng, Thử Già Lam còn có tư cách cạnh tranh? Câu hỏi này của nàng ta cũng rất thú vị.
Dương dũ chỉ nở một nụ cười ấm áp: “Bần tăng cảm ơn các vị thiện tín trước, hôm nay kết thiện duyên, ngày sau ắt có thiện quả.”
Lại đưa mắt nhìn về phía Lộc Thất Lang.
Sài A Tứ và Chu Lan Nhược đều rất thức thời, ba chương Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương tập trung ở đây, chỉ còn một chương cuối cùng, phải chăng cũng có thể tùy tiện lấy về tay?
Cảm nhận được ánh mắt của vị chân truyền Phật tông này, Lộc Thất Lang cười một tiếng.
Không giống với sự ngây thơ vô tri của Sài A Tứ, hay sự bất lực chịu đựng của Chu Tranh.
Gã biết trên người mình mang theo thứ gì, cũng cố ý che giấu, nhưng không giấu nổi. Tri Văn Chuông thức tỉnh kinh điển Đệ Ngũ Pháp Vương Cổ Nan Sơn năm xưa để lại, bây giờ Dương Dũ lại nói cảm ơn khác. Yêu quái bình thường cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, tốt xấu gì cũng kết một mối thiện duyên với Cổ Nan Sơn...
Nhưng gã chỉ cười đến độ tuấn lãng, cười xán lạn, lại không hề có ý định đưa kinh thư ra. Chỉ cười nói: “Sài huynh hào phóng độ lượng, Chu cô nương thấu hiểu lòng người, nhưng Lộc mỗ thì kém xa. Ánh mắt ta thiển cận, không chờ được ngày sau... Nếu pháp sư muốn kết mối thiện duyên này thì hãy cho ta thiện quả ngay bây giờ luôn đi!”
Đây là linh cảm trời sinh của gã, bảo vật vất vả tìm được, vì sao lại phải chắp tay dâng lên một cách dễ dàng như thế?
Thứ năm Thiên Bảng Tân Vương thì ghê gớm lắm sao?
Tri Văn Chuông thì ghê gớm lắm sao?