Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3396 - Chương 3396. Thần Tiêu Cục (1)

Chương 3396. Thần Tiêu Cục (1)
Chương 3396. Thần Tiêu Cục (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc này trên không trung thành Ma Vân, các vị Thiên Yêu, bao gồm của Hổ Thái Tuế, đều có thể nhìn thấy dòng chữ dần dần hiện lên trên thân chuông đồng cổ.

Viết rằng: “Bản thân vô vọng kết Bồ Đề.”

Câu tiếp theo đã viết tới “Tâm ngài không chứng.”

Ánh sáng vàng ẩn đi, bóng đêm chiếu dằng dặc.

Thời đại cũ đã tan biến, thời đại mới sắp bắt đầu!

Nụ cười trên mặt Thiền Pháp Duyên đã vỡ nát, tan vỡ cùng với nó chính là ông ta – một con cờ trên bàn cờ.

Để chiếm được hết thảy, ông ta đã chọn thu lưới trước, kết quả cũng thất bại trước.

Hiện tại, thắng được cái gì đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là không được để mất thêm gì nữa.

Nét mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, chưa ai từng thấy ông ta nghiêm túc như vậy bao giờ... Bởi vậy mà mang đến sức mạnh chân thực.

Mượn Tri Văn Chuông còn đang gắng gượng trong đường hầm bí ẩn, ông ta trang nghiêm quát hỏi: “Dương Dũ, ngươi đã ngộ chưa?”

Trong Vùng đất Thần Tiêu, Dương Dũ đang trấn áp sự xâm lấn của hắc văn, thời khắc đứng trên bờ vực của đọa và chưa đọa, cố gắng dồn càng nhiều sức mạnh vào hư ảnh Tri Văn Chuông, kháng cự sự khống chế của Hắc Liên Tế Pháp Đàn

Yêu xuất gia, lẽ ra phải bạc bẽo tình đời.

Y cũng bẩm sinh không có vui thú gì, thản nhiên đón nhận tất cả. Trong lòng trước nay không một gợn sóng.

Thần Tiêu Chân Bí xuất hiện, thu hút ngày càng nhiều người tới cạnh tranh, y cũng không thèm để ý.

Ai tranh chấp với y, ai chặn đường tiến lên của y, đều như nhau.

Đây là “thực” của y.

Y kiêu ngạo. Muốn dùng tiếng chuông dồn hỏi tất cả những người cạnh tranh, muốn gọi Thử Già Lam lạc được quay lại, muốn cho Lộc Thất Lang thấy rõ xếp hạng... Muốn “trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn”.

Đây cũng là “thực” của y.

Thực như giờ phút này.

Y đang giãy dụa, trong sức mạnh Đọa Phật của mạt pháp giáng lâm, dốc hết sức giãy dụa, với năng lực của hạt giống Thiên Yêu xếp thứ năm Thiên Bảng Tân Vương, giãy dụa để độc lập và thức tỉnh bản thân, còn muốn giãy dụa giành lại bảo vật thuộc về tông môn.

Nhưng lúc này, y chợt nghe được tiếng quát hỏi của Thiền Pháp Duyên.

Vẻ giãy dụa trên mặt y lập tức biến mất. Khôi phục vẻ ấm áp, bình tĩnh.

Chỉ nói chầm chậm: “Dưới gốc Bồ Đế, chư thiên nhân quả. Trên Cổ Nan Sơn, linh duyên vạn cổ. Chúng ta là chân truyền của Quang Vương, vì Phật không màng sống chết, cần gì người đến sau?”

Trước chân truyền của Phật, đương nhiên không có gì là quan trọng. Kể cả điểm đáng ngờ trên người Sài A Tứ và Thái Bình quỷ sai, kể cả việc chiến thắng Lộc Thất Lang, kể cả bản thân...

Những lời sau cùng của y, kịch liệt hệt như Thử Già Lam.

Nhưng trong lúc đáp lại Đại Bồ Tát, y cũng mặc kệ sự trấn áp trên người mình.

Những đường vân màu đen bỗng chốc bò đầy trên gương mặt dịu dàng của y.

Khiến y trở nên tà dị, ô uế, mất hết thể diện.

Nhưng ánh sáng vàng rực lại thiêu đốt khắp toàn thân y!

Cả người bốc cháy.

Y cứ thế cháy rực giữa không trung, thế lửa càng lúc càng mạnh, ánh vàng càng lúc càng nồng... cuối cùng y cháy thành một ngọn lửa Phật hừng hực, lấy đầu trọc làm chùy, đâm vào hư ảnh Tri Văn Chuông đã bị hắc văn xâm chiếm hơn phân nửa.

Làm hòa thượng một ngày, gõ chuông một ngày.

“Keng!”

Tiếng chuông ngân trên đỉnh Cổ Nan Sơn.

Không ai bừng tỉnh, chỉ Dương Dũ nhập mộng.

Đầu trọc nứt ra, vỡ vụn, lửa Phật trên người biến mất... Nhưng máu tươi vẫn còn đó.

Máu tươi lặng lẽ chảy xuống nửa phần trên của Tri Văn Chuông, “dội tắt” những đường vân màu đen đang bò lên.

Rõ ràng là Thử Già Lam của Hắc Liên Tự lựa chọn hy sinh bản thân trước, nhưng thân thể hắn ta vẫn đang tàn lụi, vẫn còn một bộ phận mong manh.

Dương Dũ mới đó còn chí khí bừng bừng, lại đi trước một bước.

Các yêu quái có mặt tại đây đều chấn động.

Viên Mộng Cực nuốt một ngụm nước bọt. Bộ não luôn chậm hơn một bước của hắn ta nhảy lên tới cao điểm, truyền cho hắn ta một cảm xúc mang tên “sợ hãi”.

Lúc trước, khi gặp phải cô gái tuyệt sắc nọ cũng chẳng có mấy gợn sóng. Chỉ nhoáng một cái đã tỉnh lại. Lần này, trước thế tấn công từ tiếng chuông mà Dương Dũ gõ nên, cảm nhận được thủ đoạn của Viên Tiên Đình, lòng tự tin của hắn ta cũng tăng lên theo.

Nhưng cảnh tượng trước mắt quả thực có chút đáng sợ.

Hành trình thăm dò Vùng đất Thần Tiêu mới đi tới đây, mọi người còn chưa gặp được gì.

Dương Dũ xếp thứ năm trên Thiên Bảng Tân Vương... đã chết rồi?

Thử Già Lam – người cũng được xếp hạng trên Thiên Bảng Tân Vương, cũng đang hấp hối chờ chết. Dần dần tàn lụi, chỉ còn lại một cái lồng ngực.

Sinh tử vốn cũng không có gì, Viên Mộng Cực hắn ta đi suốt đoạn đường này, cũng không phải chim non chưa từng thấy máu.

Chẳng phải Vũ Tín không có hắn ta cũng không sao à? Căn bản không bị dọa sợ.

Nhưng các ngươi có muốn chết một cách kịch liệt như vậy không?

Muốn lớn chuyện như vậy không?

Viên Mộng Cực ta trời sinh quý tộc, chẳng qua là tùy tiện tới rèn luyện, gia gia Viên Tiên Đình thất lạc nhiều năm của ta còn đang ở ngoài chờ ta về nhà đấy!

Hắn ta nhìn lồng sáng vàng bao lấy mình, mặt không biểu cảm. Trong lòng hô lên: “Gia gia! Con không chơi nữa. Con thể đón ta về hay không?”

Giờ khắc này, người trong lòng thầm gọi gia gia, không chỉ có hắn ta.

Tướng tài đắc lực của hắn ta, đàn em trung thành Sài A Tứ, lúc này cũng đang kinh ngạc không thôi.

Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương vẫn đang cầm trên tay, còn chưa kịp đưa cho Dương Dũ thì Dương Dũ đã bỏ mạng...

Những chuyện này, chẳng lẽ cũng nằm trong kế hoạch của Thượng Tôn?

Sau một hồi kinh ngạc, gã lại thấy tiếc hận. Đây đều là trụ cột tương lai của Yêu tộc, là người tài cho Sài A Tứ gã sử dụng. Thế nhưng lại chết đi một cách vô nghĩa như vậy, chẳng phải là tổn hại tới đại cục Yêu giới?

Trong lòng gã thầm hỏi: “Thượng Tôn gia gia! Tổn thất này quá lớn, thật là đáng tiếc, ta có nên khuyên nhủ vài câu hay không?”

Hết chương 3396.
Bình Luận (0)
Comment