Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3423 - Chương 3423. Cát Quang Phiến Vũ Ứng Tại, Tuyết Nê Hồng Trảo Hà Cầu [*] (2)

Chương 3423. Cát quang phiến vũ ứng tại, tuyết nê hồng trảo hà cầu [*] (2)
Chương 3423. Cát quang phiến vũ ứng tại, tuyết nê hồng trảo hà cầu [*] (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mỗi năm, số lượng nó sinh ra rất ít, cường giả Yêu tộc thường dùng bia đá này để ghi chép lịch sử, khắc kinh điển.

Sài A Tứ cùng Viên Mộng Cực quay mặt nhìn nhau, là đội ngũ gặp được bia đá này sớm nhất ở vùng đất Thần Tiêu, nhưng tới tận lúc này bọn họ mới biết tấm bia đá kia còn có tên, còn có phong cách cao như vậy. Chân lý? Chân ngôn?

"Lời này của thí chủ sai rồi." Dương Dũ nghiêm túc lên tiếng: "Há nói trên đời không có chân lý vĩnh hằng? Mời quân thử đọc "Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập"."

"Lời này của Dương hòa thượng sai rồi." Thử Già Lam phản bác: "Muốn đọc thì cũng nên đọc "Độ Pháp Chính Điển", kinh này mới là chân kinh của Phật tông!"

Lộc Thất Lang hoàn toàn không muốn để ý tới hai tên hòa thượng trong đầu chỉ toàn kinh phật này.

Trên thực tế, mặc dù Phật môn Yêu giới được công nhận là hệ thống tu hành chính thống, Cổ Nan Sơn cũng là chính giáo được Thái Cổ hoàng thành công nhận nhưng Yêu tộc vẫn có một lượng lớn yêu quái vẫn giữ tư tưởng truyền thống, rất mâu thuẫn với Phật học.

Bọn họ không chỉ mâu thuẫn với Phật học mà còn mâu thuẫn với mọi học thuật của Nhân tộc, cho rằng những thứ này sẽ ăn mòn tư tưởng Yêu tộc, cải biến Yêu tộc trong lúc vô tri vô giác.

Bên trong những môn học thuật của Nhân tộc này, Phật học bởi vì có sự truy cầu với tín ngưỡng —— cũng vì vậy mà truyền giáo ở Yêu tộc phát triển tốt nhất —— là bị mâu thuẫn kịch liệt nhất.

Mặc dù Lộc Thất Lang không có mâu thuẫn với Phật học nhưng cũng cảm thấy... dính tới học thuật này thì đầu óc có hơi không được bình thường.

Đọc cái gì mà" Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập", "Độ Pháp Chính Điển", đều là những thức khô khan chẳng hề thú vị, vừa mệt tâm vừa tốn sức, chẳng bằng đi đọc "Bách Hoa Điểm Hương Lục"!

Trong lúc nói chuyện, thời gian trôi qua cực nhanh, chân ngôn phương bia đã đến gần trước mắt.

Thế là, chúng yêu liền nhìn thấy, ở giữa bia đá có khắc đạo ngữ, tổng cộng có năm chữ, thứ tự liền mạch, nói: Thế Thượng Bất Vô Nhân! (1)

(1) Trên đời vốn không người!

Rầm rầm rầm!

Trong lòng như có thiên địa đang mở cửa!

Sự thật lịch sử này quả khiến người ta phải bất ngờ!

Mỗi một yêu quái đang có mặt ở nơi này đều bị chấn động đến choáng váng, tâm tình khó tả.

Khương Vọng ở thế giới trong kính lại càng hơn thế.

"Long vốn là Yêu" là sự thật trong lịch sử, cũng là cương lĩnh chính trị của Vũ Trinh năm đó.

"Thế Thượng Bản Vô Nhân", cũng là một trong những cương lĩnh chính trị năm đó của Vũ Trinh, phải chăng nói... Nó cũng chính là sự thật lịch sử?

Khương Vọng rất dễ dàng tiếp nhận đoạn lịch sử trước đó nhưng với những gì điêu khắc trong tấm bia đá chân ngôn sau này hắn lại rất khó tiếp nhận, cũng rất khó đồng ý.

Nếu như nói trên đời vốn không tồn tại Nhân tộc, như vậy Nhân tộc từ đâu mà đến?

Thế thượng bản vô nhân, vậy ta là cái gì?

Hiện giờ, kẻ đang hùng ngự hiện thế lại là cái gì?

Dù chúng yêu kinh nghi, than thở hay có tâm tư gì khác.

Thời gian vẫn không bị ý chí của bọn họ ảnh hưởng.

Tòa bia đá chân ngôn này cứ như vậy mà rơi xuống trước mắt chúng yêu, rơi vào trong vũ trụ mịt mờ.

Mà theo Thần Sơn xuyên thẳng qua, lại có một tòa bia đá chân ngôn thứ hai từ từ bay lên, giống như một khối phương bia đang phi hành, hiển hiện trước mắt chúng yêu. Trên đó cũng có khắc chữ, cũng là đạo văn thấy thì biết ý: Yêu tộc tự vi chi! (2)

(2) Yêu tộc tự lo thân.

Thế thượng bản vô nhân, yêu tộc tự vi chi.

Chỉ mười chữ đạo đã hoàn chỉnh miêu tả một đoạn lịch sử, đưa người ta đến nơi sâu xa xôi trong thời gian.

Mọi người đều biết, trước hiện thế bây giờ, là thời đại Cận Cổ, thời đại Trung Cổ, thời đại Thượng Cổ, thời đại Viễn Cổ.

Thời đại Viễn Cổ là thời đại dài nhất.

Nó bắt đầu từ khi nào đã không thể kiểm tra được.

Trước đó, chỉ có những truyền thuyết mơ hồ.

Nói rằng đó là thời đại Yêu tộc thống trị thiên địa.

Còn trận lữ hành đi xuyên qua thời gian này đương nhiên không đủ để có thể đưa chúng yêu đến một thời đại cổ xưa như vậy.

Có điều, hai tòa bia đá chân ngôn trước mắt này, đã vừa vặn thuật lại một đoạn lịch sử của thời đại Viễn Cổ.

Trên thế giới này, sớm nhất không có Nhân tộc.

Yêu là chủ nhân của thiên địa, thú là do thiên sinh địa dưỡng.

Tự nhiên thai nghén ra bách tộc, cũng sinh ra linh của sơn hải, thường gọi là thần. Có dị thú trời sinh đã có thần thông, hoang thú trời sinh đã có vĩ lực vô tận...

Mà trong thời đại vạn loài cạnh tranh này, Yêu tộc trời sinh đã có đạo mạch ngoại hiển, đồng thọ ngang thần, sinh ra đã cường đại, thống lĩnh chư thiên.

"Nhân (人) ban đầu chỉ là một loại hình thái chung nào đó của Yêu tộc, một phẩy một mác, biểu thị Yêu tộc đứng ở thiên địa.

Vì để giải quyết vấn đề khó khăn trong việc sinh sản, không đủ số lượng thống trị, có đại năng Yêu tộc đã lấy hình thái của mình làm mẫu, lại bỏ đi bộ phận thuộc về thiên phú của Yêu tộc, sáng tạo ra Nhân tộc.

Là tộc phụ thuộc của Yêu tộc, phụ trợ Yêu tộc thống trị vạn giới, có đôi khi cũng đảm nhận trách nhiệm làm đồ ăn.

Vì để tránh cho đuôi to khó vẫy (1), lúc mới bắt đầu sáng tạo, liền bịt tắt đạo mach, thiết lập thọ hạn một trăm hai mươi chín tuổi lẻ sáu tháng.

(1) Đuôi to khó vẫy: năng lực cao khó bị kiềm chế.

Dù sao "năng lực năm mươi nhưng chỉ cần phát huy bốn chín" là được rồi.

Có một số lượng rất ít thiên tài Nhân tộc, trời sinh đã có đạo mạch ngoại hiển, có thể tu hành. Trong thời đại đó, bọn họ là những đối tượng sẽ được Yêu tộc tuyển chọn, đề bạt, trợ giúp Yêu tộc khống chế Nhân tộc.

Yêu tộc sau khi bỏ đi yêu chinh thì điểm giống nhau là gì?

Không phải chính là "Nhân" sao!

Hết chương 3423.
Bình Luận (0)
Comment