Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không thể nói dối.
Chu Lan Nhược lắc đầu đáp: "Không biết."
Hùng Tam Tư tiếp tục nói: "Tồn tại chúa tể ở nơi đó, tên là Tam Ác Kiếp Quân."
"Thương hải tang điền, đời nào cũng có cường giả sinh ra. Lão phu không biết cũng không phải là chuyện gì kỳ quái." Hạc Hoa Đình lại nhìn về phía Dương Dũ: "Tiểu hòa thượng có biết kẻ này?"
Dương Dũ nói: "Không biết."
"Quái lạ." Hạc Hoa Đình đưa ra một câu đánh giá, lại hỏi: "Thiên Kiếp quật là một nơi như thế nào?"
Lại nhìn chằm chằm Hùng Tam Tư, truy hỏi: "Ngươi... là cái gì?"
Lần này Hùng Tam Tư không lập tức trả lời, mà là chủ động tiến lên phía trước, hỏi ngược lại: "Thế gian không có ác pháp có thể vĩnh hằng, Hạc tiền bối, ngài dùng luật này để quy ta, tổng cộng có thể hỏi mấy vấn đề?"
Đây hiển nhiên là một vấn đề mấu chốt.
Mà Hạc Hoa Đình nhìn hắn ta một cái thật sau, cũng đưa ra câu trả lời: "Nếu như ta không thể hỏi, ngươi tự sẽ biết."
Ánh mắt Chu Lan Nhược bỗng lướt qua một tia cầu vồng, Lộc Thất Lang đặt một ngón tay lên mi tâm. Không có thiên kiêu nào nguyện ý tiếp nhận kết quả bị điểm danh lần lượt. Lại càng không nguyện ý giống như giống như Hùng Tam Tư, dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, trở thành đáp án kiểm nghiệm tính nguy hiểm của trò chơi. Bọn họ đều muốn dùng phương thức của mình, thấy rõ toàn bộ quy tắc của trò chơi này.
Nhưng là nhân vật chính, Hùng Tam Tư nhất định phải cho ra đáp án.
Thế là hắn ta đáp: "Ta cũng không phải sinh ra ở Thiên Kiếp Quật. Chuyện xưa trước kia của ta, rất nhiều bằng hữu ở nơi đây cũng biết."
Ánh mắt sâu kín của Hạc Hoa Đình đảo qua, Thử Già Lam khẽ gật đầu.
Trước kia Hùng Tam Tư cửa nát nhà tan, bản thân bị kẻ thù đánh rớt xuống núi cao, sau khi tu hành có thành tựu liền trở về báo thù... Vấn đề này, các yêu quái ở đây quả thực đều đã nghe nói đến.
Dù sao cũng là một đoạn truyện xưa có tính truyền kỳ, rất thích hợp để kể lại.
"Năm đó, sau khi ta rơi xuống đó, ý thức hoàn toàn biến mất. Chờ đến khi tỉnh lại, đã xuất hiện trong trong Thiên Kiếp Quật." Hùng Tam Tư nói tiếp: "Ta cũng không rõ nơi đó lớn bao nhiêu, bởi vì ta chưa từng thăm dò hết toàn cảnh. Đó là một mê cung cực lớn, phòng cũng là từng gian nhà tù, rộng chừng ba thước vuông, chỉ có một cái cửa sắt đã đóng chặt. Trong một quãng thời gian rất dài, đó là nơi ta sinh hoạt. Đó là một nơi như thế nào đây? Ta nên miêu tả ra sao?"
Thanh âm của Hùng Tam Tư bình thường luôn tra tấn lỗ tai kẻ khác nhưng lúc này, nếu ngươi chăm chú nghe hắn ta nói chuyện, ngươi sẽ phát hiện, hắn ta cũng đang tra tán chính mình.
Quá thống khổ.
Hắn ta rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới có thanh âm thống khổ đến như vậy?
"Ta không có cách nào đưa ra định nghĩa chính xác về Thiên Kiếp Quật, ta chỉ có thể miêu tả những gì ta biết."
Hùng Tam Tư nói: "Ta không phải là tù phạm duy nhất ở đó. Bị giam giữ ở nơi đó, có Yêu tộc, có Nhân tộc, thậm chí còn có Ma tộc."
Hai con mắt của Hạc Hoa Đình giống như hai đốm lửa, lẳng lặng nghe hắn ta kể lại.
Những yêu quái khác cũng bị lời của hắn ta hấp dẫn.
"Ngươi nói xem, vì sao Tam Ác Kiếp Quân lại tập trung chúng ta lại ở cùng một chỗ?"
Trong thanh âm thô lệ kia của Hùng Tam Tư, lần đầu tiên có cảm xúc tương đối kịch liệt.
Chính hắn cho ra đáp án: "Hắn ta bồi dưỡng chúng ta như chiết cây, gắn cành!"
Hai chữ "bồi dưỡng" vốn là từ mang hàm nghĩa tốt đẹp nhưng đặt ở ngữ cảnh này, đặt bên trong Thiên Kiếp Quật thần bí kia, liền có cảm giác vô cùng âm trầm.
Dù là Nhân hay Yêu đều là sinh linh có trí tuệ, có tình cảm và văn hóa của chính mình, sao có thể bị đối xử bằng phương pháp chiết cây, gắn cành?
"Ngài hỏi ta là cái gì..."
Hùng Tam Tư dùng tay làm dao, gỡ vai trái xuống, để lộ mảnh che tay bằng xương, trên đó có những đường vân huyền dị.
Hắn ta chỉ vào yêu chinh ở chỗ này, nói: "Ta là yêu."
Hạc Hoa Đình liếc qua Bất Lão Tuyền, lấy luồng gợn sóng kia làm đường, vẫn chỉ có phía đông nổi lên gợn sóng.
Hùng Tam Tư lại chỉ vào ngực mình, ngón tay nện vào lồng ngực, tạo ra những tiếng bang bang: "Ta là người."
Hắn ta dùng tay giật áo bào đen của mình xuống, cũng xốc lên lớp da dưới áo bào, thế là những kẻ đang có mặt ở đây đều có thể nhìn thấy ——
Tại phần bụng của hắn ta, có một đoàn huyết nhục bỗng nhiên biến thành hắc vụ âm trầm. Qua một lúc lại biến trở thành huyết nhục.
Vô cùng quỷ dị!
"Ta cũng là ma."
"Ta là chủng loại do Tam Ác Kiếp Quân bồi dưỡng ra, ta là Nhân Ma Yêu? Yêu Ma Nhân? Nhân Yêu Ma?" Cuối cùng hắn ta tổng kết như thé, trả lời vấn đề của Hạc Hoa Đình. Dưới lớp mặt nạ đen nhánh, vẫn là đôi mắt không hề có chút gợn sóng.
Toàn trường vắng lặng.
Rất khó tưởng tượng, Tam Ác Kiếp Quân kia rốt cuộc là dạng tồn tại như thế nào. Sao lại có thể dẫm đạp lên luân thường, tùy ý cải tạo đồng tộc, gắn ma, chiết người... Biến những sinh linh có tình cảm, có trí tuệ thành những vật liệu gỗ để tùy ý điêu khắc!
Thái Bình quỷ sai nắm chặt trường đao, cắn răng nói: "Ác đồ như thế, Thái Bình Đạo ta tất phải giết!"
Chúng yêu cũng âm thầm thổn thức, chỉ có Hạc Hoa Đình là đôi mắt lúc lóe sáng lúc ảm đạm.
Có lẽ, trong lúc nhất thời ông ta cũng không hiểu được, câu hỏi đáng lẽ có thể giải quyết Hùng Tam Tư này, vì sao cuối cùng lại không thành công.
Có lẽ là do Tam Ác Kiếp Quân quá mức tàn nhẫn, có lẽ là Thiên Kiếp Quật quá mức tà ác. Cho dù là dạng người cổ xưa như Hạc Hoa Đình cũng bị hãm trong cảm xúc rung đọng, chưa thể tìm được linh cảm mờ ảo lúc có lúc không kia, không thể hoàn thành một loại "khả năng".
"Ngươi thoát ra bằng cách nào ——"