Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lần này Thử Già Lam lại không phản bác: "Dương đầu trọc nói đúng, loại dã sử như thế này quá nhiều, việc lớn mà chỉ có nói suông, không có bằng chứng xác đáng."
Về phần Vũ Trinh cùng Nguyên Hi đại đế là hai kẻ địch chính trị, sau một lần tranh chấp sinh tử, một người được vị, một người bỏ lại toàn bộ cơ nghiệp, đi vào Hỗn Độn Hải, mang tính chất gần như là trục xuất, thì có lý nào về sau lại quay về chủ động cứu viện cường địch... bọn họ không đề cập đến.
Bởi vì với lòng dạ của Vũ Trinh Đại tổ, trong chiến tranh chủng tộc, ông chắc chắn sẽ ra tay cứu viện cường địch chính trị ngày xưa.
"Ta cũng đồng ý với suy đoán của Lan Nhược cô nương." Lộc Thất Lang đang vuốt ve đại đỉnh bằng đồng thau nói: "Vũ Trinh Đại tổ có thể bình yên trở về, thong dong tới lui trong Hỗn Độn Hải, không phải là một loại minh chứng cho việc ngài ấy đã Siêu Thoát sao?"
"Việc này Thiên yêu cũng có thể làm." Dương Dũ pháp sư nói: "Bàng Nhĩ Lai Bồ Tát của giáo ta cũng đã từng có thể tới lui trong Hỗn Độn Hải."
Lộc Thất Lang lại nói: "Đối với Bàng Nhĩ Lai Bồ Tát mà nói, đây là hành động vĩ đại. Nhưng đối với Vũ Trinh Đại tổ mà nói, ông ấy có thể im lặng tới lui, chưa từng để lộ bất cứ gợn sóng gì. Điểm này chính là khác biệt, như vậy còn không đủ rõ ràng sao?"
Mấy thiên kiêu Yêu tộc này, đứng ở đây thảo luận sự bí ẩn của lịch sử, lại còn thảo luận vô cùng nghiêm túc.
Còn Khương Vọng đang ở thế giới trong kính lại nghe đến sửng sốt.
Nhất Chân Đạo Chủ là ai?
Ở Yêu giới lâu như vậy rồi, đương nhiên hắn biết, đối với Yêu tộc mà nói, Nguyên Hi Yêu Hoàng là tồn tại vĩ đại dường nào.
Mà Nhất Chân Đạo Chủ này lại có thể đơn độc chui vào quân doanh Yêu tộc, suýt nữa đã giết chết Nguyên Hi Yêu Hoàng, thành công ngăn chặn thế công của Yêu tộc, vậy thì người này phải là truyền kỳ vĩ đại của Nhân tộc mới đúng!
Dù ta có không đọc quá nhiều sách, nhưng sách sử cũng đã từng đọc qua mấy sọt, sao ta lại lạ lẫm với cái tên này như vậy chứ?
Có vài điểm lịch sử đã bị Nhân tộc xóa đi nhưng Yêu tộc sẽ không giúp Nhân tộc xóa. Ngược lại cũng như thế. Việc ác của Yêu tộc ở thời đại Viễn Cổ được ghi chép chất thành núi ở Nhân tộc nhưng trong "Thái Cổ Kinh Truyện" thì lại khoog thấy gì.
Trong khoảng thời gian giãy dụa cầu sinh ở Yêu giới này, Khương Vọng quả thực đã đối chiếu xác nhận không ít lịch sử trong ký ức. Cũng hiểu rõ, lịch sử quả thực là nghe nhiều thì rõ, không phải ai viết nhiều, ai chân thực hơn thì có thể tin. Chân tướng khách quan quả thực tồn tại nhưng không phải tất nhiên sẽ tồn tại. Cái gọi là chân tướng lịch sử, nhiều lúc chỉ giới hạn trong thị giác của một phương nào đó.
Các bậc tiền bối như Tư Mã Hoành đã viết trong khúc dạo đầu của "Sử Đao Tạc Hải" một câu rằng "Lỗ độn chi nhân, duy quan sử nhi đắc tự tri. Vô chu khả độ, tước đao tạc hải." (1)
(1) Xem sử chỉ để biết chứ không cách nào chứng thực là chính xác hoàn toàn.
Quả thực đã bày tỏ hết sự kính sợ với lịch sử.
Lần đầu tiên đọc được những chữ này, Khương Vọng vô cùng tôn kính. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, mới có thể hơi hiểu được rằng, một phần kính sợ xuất phát từ nội tâm kia là tới từ đâu.
Dù có đứng cao hơn cũng phải ngắm nhìn bầu trời. Mà dù có bước vào tinh hà thì cũng phải đuổi theo lịch sử.
Lúc này, hắn cũng chỉ có thể đè nghi hoặc xuống.
Cái tên Nhất Chân Đạo Chủ này, nếu có thể trở về hiện thế, đương nhiên sẽ có cơ hội tìm hiểu.
Lúc này Chu Lan Nhược lại nói: "Sở dĩ ta đoán Vũ Trinh Đại tổ từng ra tay vào lần đó, cũng không phải chỉ vì một chuyện này."
"Sau lần gặp chuyện đó, Nguyên Hi đại đế đã từng có rất nhiều lần muốn thoái vị nhường chức cho người "hiền" (2), công khai có, tự mình phát ngôn cũng có. Nhưng nhìn khắp Yêu giới lúc đó, nào có ai xứng đáng với chữ "hiền" này của Nguyên Hi đại đế đâu?"
(2) Hiền ở đây ý chỉ người có đức có tài.
"Cuối đời, Nguyên Hi đại đế đã từng nói đến ba chuyện khiến ông kiêu ngạo nhất. Trong đó chuyện thứ hai chính là thắng trong cuộc tranh chấp với Vũ Trinh Đại tổ. Nguyên Hi đại đế đã sớm là tồn tại trên đỉnh cao nhất, nếu Vũ Trinh Đại tổ chưa từng thành tựu, sao ông lại cứ nhớ mãi không quên?"
Dương Dũ pháp sư đã bị thuyết phục.
Đương nhiên vẫn còn có nhiều thứ có thể phản bác.
Ví dụ như tranh vị trí Yêu Hoàng là điểm mấu chốt nhất trong cuộc đời Nguyên Hi đại đế, nhất là một trận đấu tranh giữa hai thế lực ngang nhau, dĩ nhiên khiến ông khó mà quên được. Điều này cũng không nói rõ cái gì.
Nhưng từ những dòng trống trong lịch sử đến tòa Thiên Yêu Pháp Đàn đã bị hủy hoại trước mắt này, còn có cả cái đỉnh lớn bằng đồng xanh có thể là do nhục thân của Vũ Trinh Đại tổ biến thành. Quả thực không có lời giải thích nào hợp lý hơn so với lời của Chu Lan Nhược, cũng rất phù hợp với hình tượng lịch sử, vừa lúc bổ khuyết những khoảng trống kia.
Cuối cùng hắn ta chỉ nói: "Danh này, hùng tráng thay!"
Thử Già Lam cũng lên tiếng: "Danh này, hùng tráng thay!"
Chúng yêu đều đắm chìm trong đoạn lịch sử kia, vừa cảm thấy Vũ Trinh Đại tổ vĩ đại, cũng rung động trước sự cường đại của Nhân tộc, Nhất Chân Đạo Chủ đã từng vào quân doanh ám sát đại đế kia, rốt cuộc là tồn tại kinh khủng bực nào?
Cũng đã chết cùng với Nguyên Hi đại đế rồi sao? Hay là vẫn còn sống, hơn nữa, còn càng thêm cường đại với thời gian?
Chỉ có Thái Bình quỷ sai đang che mặt là vô cùng trấn định, một thân thịt mỡ chẳng có chút rung động nào.
Thái Bình Đạo Chủ phân niệm triệu vạn, một sợi phân niệm cũng đủ để ủng hộ hắn ta tranh cục Thần Tiêu. Đó là sự cường đại dường nào chứ?
Nhân tộc có Nhất Chân Đạo Chủ, Yêu tộc có Thái Bình Đạo Chủ, cũng chẳng thua kém gì!
Lúc này, có một thanh âm sâu kín vang lên.
"Nếu như nói lời của Lan Nhược cô nương chính là chân tướng lịch sử... Vậy thì ta cũng tán thành loại suy đoán này."
Chúng yêu quay đầu, mới nhìn thấy Xà Cô Dư đang đứng ở biên giới bình đài.
Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng ta chủ động lên tiếng sau khi chúng yêu tề tụ, cũng bởi vậy mà dời bản thân khỏi trang thái "bị xem nhẹ".
Xích văn tà dị bò lên cổ.
Tóc tím, kiều nhan, dáng dấp yểu điệu trước biển mây.
"Như vậy thì vấn đề đã có."
Nàng ta chậm rãi hỏi: "Nếu như Vũ Trinh Đại tổ đã Siêu Thoát, thành tựu trên đỉnh cao nhất, vậy tại sao lại trở thành nâng Thiên Yêu Pháp Đàn trong thế giới Thần Thiêu này?"
"Hơn nữa... Là ông nguyện ý kính dâng hay là bị ai mai táng?"
"Còn có, tòa Thiên Yêu Pháp Đàn này, là bị ai hủy đi?"