Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay lúc nãy, Nhân Quả tuyến mà nàng ta bố trí đã rung động rồi.
Phản ứng của nàng ta sinh ra trước mọi ác ý!
Ác ý đương nhiên là Nhứ Quả, mà nàng ta đã sớm có Lan Nhân, ra tay trước một bước chiếm được khởi đầu tốt đẹp!
Giây phút này, Thần Anh đã chết, Viên Mộng Cực cũng đã sớm bị nuốt sạch, nhưng Cự Viên Thần Tướng vẫn chưa sụp đổ. Bàn tay to lông lá kia, vẫn còn bao phủ sơn đài, ngăn cách bậc đá lên và xuống núi thành hai đầu.
Một sơi dây đàn vượt qua nhân quả, Chu Lan Nhược muốn dây đàn giết Thái Bình Quỷ Sai!
Trư Đại Lực hoàn toàn không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Chu Lan Nhược đang yên đang lành lại ra tay với gã, gã cũng căn bản không kịp phản ứng.
Nhưng cũng may trước đó Thái Bình Đạo Chủ đã bảo gã nắm chắc bảo kính trong ngực.
Cũng may có cường giả cấp cao của Thái Bình Đạo ra tay.
Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, trong nháy mắt sợi dây đàn đứt kia tới trước người, bọc vải chứa bảo kính mà gã đang mang đột nhiên nhảy ra khỏi ngực gã, từ trong kính lại có một người nhảy ra!
Hả? Người?
Người ra tay chẳng lẽ là Nhân Sai trong Thái Bình Cửu Sai sao?
Cửu Sai bao gồm Âm, Dương, Long, Ma, Nhân, Thần, Quỷ, Ác, Nghiệt.
Người đó là… “Nhân” sao?
Tạm không đề cập đến Trư Đại Lực đang choáng váng đầu óc, Xà Cô Dư cách đó không xa đang liếc mắt nhìn lại đây.
Người kia có một cái đầu trọc bóng lưỡng, mặc một thân thanh sam, thân hình thật ra rất đẹp, thân pháp cũng rất tiêu sái, trở tay thu lại chiếc gương… Một kiếm chặt đứt dây đàn!
Âm thanh réo rắt này, Trư Đại Lực lần đầu tiên nghe thấy.
Sợi dây đàn theo nhân quả mà tới kia, giống như một con rắn bị chém trúng bảy tấc, vặn vẹo quái dị trên không trung. Sau đó dưới sức mạnh nghiêng núi của thân kiếm, không chịu nổi sức nặng, bùm một tiếng nổ tung!
Sau đó Trư Đại Lực liền thấy được thân pháp ưu việt mà gã chưa từng nhìn thấy.
Thân pháp của người này như rồng giẫm tuyết, mơ hồ đến mức khó nhìn ra, trong nháy mắt chém về phía Chu Lan Nhược vô số lần, là mười tám? Hay mười chín? Hay ba mươi lần? Trong lúc đang phóng về phía Chu Lan Nhược, gót giày đạp mạnh, rơi vào Vạn Thần Hải.
Keng!
Người mặc thanh sam kia, lúc này đã để Trư Đại Lực nhìn thấy một bên mặt, không thể phủ nhận, người này dáng vẻ rất dễ nhìn. Mà đầu ngón tay hơi lắc, chuông nhỏ vang lên.
Chiếc chuông đồng nho nhỏ kia, giống như một chiếc chuông bình thường, không lớn hơn ba đầu ngón tay, nhưng lại có thể phát ra âm thanh to như thế!
Ngay lúc này, ngay khi Dương Dũ vừa đánh nát hắc diễm cốt mâu, đang bôn ba trong Vạn Thần Hải, “thuyết phục” từng vị thần mà hắn ta đi qua, muốn lần nữa đem sức mạnh Vạn Thần Hải đẩy về “Chính đồ”, giúp hắn ta tìm kiếm Tri Văn Chuông.
Thậm chí căn bản không kịp đi trả thù Linh Hi Hoa.
Ở trước tung tích Tri Văn Chuông, mọi tâm tình cá nhân đều phải bỏ lại phía sau.
Vấp ngã thì đứng lên, lạc đường thì lại tiến về phía trước.
Bất kể trải qua trở ngại thế nào, hắn ta nhất định sẽ không để cho Tri Văn Chuông rời khỏi Cổ Nan Sơn. Hắn ta sẽ tận dụng mọi nỗ lực, hi sinh mọi thứ!
Thà rằng chết ở nơi này, cũng không muốn sống mà mang theo hối tiếc.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc, hắn ta hầu như nghi ngờ bản thân bị ảo giác.
Nhưng nguy hiểm đã cận kề!
Ai muốn giết ta?
Xảy ra chuyện gì?
Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Trong lòng liên tiếp vang lên tiếng chuông báo động, Dương Dũ dựng thẳng tay trước người, Khổ Hải Hồi Thân!
Ngay lúc này hắn ta đã đưa ra phản ứng cực hạn mà mình có thể làm được. Đẩy một chưởng về phía trước, đẩy ra một bức tường vàng. Phật quang phổ chiếu, kết thành Lưu Ly Tán.
Miệng tụng Thần Trụ Bất Phôi Chú, mộc chùy xao động cứu thế thanh.
Nhưng hắn ta chỉ thấy một ngọn lửa chạm mặt bay đến.
Ánh lửa đỏ rực chiếu thấu mắt phật của hắn ta, thế giới của hắn ta chỉ còn lại ngọn lửa này!
Đây là loại lửa như thế nào?
Thế mà lại khiến hắn ta có cảm giác toàn thân trần trụi, không chỗ che giấu.
Hắn ta chợt kịp phản ứng, Tri Văn Chuông!
Chính mình đã bị Tri Văn Chuông nhìn thấu suốt rồi!
Hắn ta theo bản năng hưởng ứng bảo chuông trấn sơn, nhưng dấu vết Cổ Nan Sơn để lại đã bị nghiệp hỏa xóa sạch.
Hắn ta lập tức muốn điều chỉnh lại tư thái phòng ngự, muốn tránh đi trước.
Nhưng biển lửa đã lan tới.
Trong biển lửa đỏ rực, có một con thần điểu một chân đang giang cánh bay. Giống như hủy diệt một thế giới, lại đốt ra một thế giới khác!
Ở thế giới trong kính quan sát một thời gian dài chỉ là nền tảng.
Lúc này lắc Tri Văn Chuông, hiểu biết đã cực kỳ phong phú.
Lúc này, Tam Muội Chân Hỏa chính là hỏa thần thông hoàn toàn hiểu rõ Tam Muội của Dương Dũ.
Thứ gì mà không đốt được?
Phật quang, mộc chùy, Thần Trụ Bất Phôi Chú của hắn ta, thậm chí cả kim thân của hắn ta.
Mọi thứ chỉ cần vừa chạm vào liền biến thành tro bụi!
Chỉ còn lại tiếng kêu phẫn nộ như có như không mà hắn ta để lại – “Tu Di Sơn!”
Lúc này Thử Già Lam vẫn còn đang vui mừng, Trư Đại Lực còn đang sững sờ, Linh Hi Hoa cười điên cuồng vừa ra khỏi Huyết Nhục Vạn Thần Quật.
Lúc này, Chu Lan Nhược còn ở thềm đá dưới chân núi, đôi mắt đẹp tràn ngập các loại lưu quang đầy mày sắc, đang kết nối sức mạnh Bất Lão Tuyền, phòng thủ chờ phản kích.
Còn Dương Dũ đã bị xóa sổ.
Thần Hải không chút gợn sóng.
Vừa để đầu trọc, vừa là Nhân tộc, còn lấy được Tri Văn Chuông.
Hơn nữa, trước đó còn có Hành Niệm thiền sư của Tu Di Sơn cô độc qua sông.
Người đầu trọc trẻ tuổi đột nhiên ra tay này không phải tiểu hòa thượng Tu Di Sơn thì còn có thể là ai?
Dương Dũ – kẻ xếp hạng thử năm trên Thiên Bảng Tân Vương, sau hai lần bỏ mình, hai lần xoay chuyển thời gian để hồi sinh, cuối cùng cũng chìm vào sự tịch diệt vĩnh hằng.
Vì Tri Văn Chuông mà không màng sinh tử, cuối cùng lại chết trước Tri Văn Chuông, đây cũng có thể xem như một sự toại nguyện.
Đương nhiên, Dương Dũ chắc chắn không có ước nguyện này.