Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xà Cô Dư từng nhìn thấy tấm gương kia, đương nhiên càng hiểu rõ trận chiến này, cũng bởi vậy mà càng hiểu sự kinh khủng của hòa thượng Nhân tộc này. Không hổ là truyền nhân của vị Hành Niệm thiền sư một mình qua sông kia, không làm hổ thẹn cái danh Tu Di Sơn.
Chỉ là tấm gương kia khiến nàng ta đột nhiên nhớ lại buổi chiều ngồi trang điểm trước gương trong nhà trọ Liêm Khê hôm đó.
Nàng ta cũng hiểu được vì sao lúc đó Lộc Thất Lang lại xông vào nhà trọ này. Rõ ràng là linh cảm của Linh Cảm Vương bắt được thiên kiêu Nhân tộc!
Nhớ tới từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng điệu bộ lúc đó đều có một con mắt trong gương nhìn chằm chằm mình, lại còn là một người cường đại như vậy… nàng ta bỗng thấy bất an đến lạ.
Vì sao lúc đó hắn không ra tay với mình?
Nàng ta cũng đã biết rõ là ai phát hiện ra mình, vì sao lúc đó Viên Mộng Cực lại đột nhiên nhìn xuống gầm giường. Trong chuyện này nhất định có mối liên hệ nào đó mà nàng ta không phát hiện ra.
Như vậy Sài A Tứ… và tên Thái Bình quỷ sai này, có quan hệ gì?
Sài A Tứ bị mọi ánh mắt đổ đồn vào, tâm trạng cũng đang dậy sóng.
Lúc nhìn thấy chiếc gương kia, gã cũng giật mình cả kinh.
Vô thức sờ lên ngực cảm nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm… May quả, bảo kính vẫn còn ở đó.
Mặc dù nói thần vật thường tự ẩn giấu hào quang, nhưng trông quá mức bình thường cũng không tốt. Dễ gây ra hiểu lầm!
Với tu vi của gã, đương nhiên là không nhìn thấy tấm lưới định mệnh từ trên cao quăng xuống chỗ hòa thượng áo xanh!
Chu Lan Nhược ra tay!
Tiểu hòa thượng Tu Di Sơn giết chết Dương Dũ trong chớp mắt quả thực kinh diễm.
Và nàng ta đương nhiên không phản ứng chậm hơn Thử Già Lam cùng Linh Hi Hoa, sở dĩ khoan thai tới muộn là vì căn đúng thời điểm.
Nàng ta giăng một tấm lưới ngay phương hướng mà tiểu hòa thượng Tu Di Sơn nhất định sẽ chọn để trốn chạy, hòng bắt lấy hắn.
Tấm lưới này dùng nước của Bất Lão Tuyền làm dây, lấy nhân quả làm kết, một khi quấn lên người, nhân quả không mòn, thần suy tất diệt.
Nhưng ngay khi tấm lưới định mệnh này sắp triển khai vận mệnh định sẵn của nó thì hòa thượng áo xanh kia lại rơi xuống như diều hầu gãy cánh… Vừa khéo tránh được tấm lưới hiện lên giữa không trung!
Đôi mày thanh tú của Chu Lan Nhược nhíu lại. Dự đoán của nàng ta bị… đoán trước?
Khương Vọng vừa mới thoát thân lại quay trở về, nhảy từ bầu trời tới sườn núi!
Những đường lửa đỏ chảy quanh thân, sương gió lan tràn, ánh sáng Thiên Phủ lay động, một kiếm đâm về phía thiên linh của Thử Già Lam.
Lúc này Thiên Ngoại Vô Tà, tinh lâu của hắn cũng không sử dụng được.
Nhưng cũng không ảnh hưởng tới đạo đồ sát kiếm của hắn, vẫn có thể mang tới tai họa ngập đầu cho đối thủ.
Đây là thức thứ hai của Chân Ngã Đạo Kiếm, Phi Ngã Dự Ngã Giai Phi Ngã!
Một kiếm giáng xuống, như thiên sơn sụp đổ.
Áp lực kinh khủng giáng thẳng vào sâu trong linh hồn của Thử Già Lam.
Giống như có vô số Yêu tộc đang chỉ vào hắn ta mà chửi rủa, như thể đồng môn sư huynh đệ đều trở mặt thành thù.
Ngươi là đồ phản bội Phật, ngươi là đồ tà nghiệt, sao ngươi không đi làm chó cho Cổ Nan Sơn đi!
Đủ loại ác oán chỉ hỏi một câu.
Chửi rủa ngập trời, ngươi chịu được?
Chợt nhìn lại, dường như hòa thượng áo xanh của Tu Di Sơn này ngay từ đầu đã không có ý định chạy trốn, sau khi giết chết Dương Dũ thì lại muốn giết Thử Già Lam!
Nhát kiếm này kinh khủng như thế nào, Khuyển Hi Hoa từ xa cảm nhận được kiếm ý mà khóe mắt cũng muốn nứt ra vân máu.
Mà Thử Già Lam vốn còn đang ảo não vì mất đi kẻ thù, bèn bay lên cao hòng đuổi theo người này, lại vừa lúc đối đầu một thanh hồi mã kiếm này!
Toàn bộ cơ bắp trên trên thân thể tráng kiện của hắn ta đã nổi lên thành tượng Phật, dưới áp lực kinh khủng, hắn ta cắn răng, không hề né tránh.
Miệng quát lên một tiếng, lấy tay không làm đao, tàn nhẫn chém về phía cổ kẻ địch!
Hắn ta không tin, ở đây nhiều thiên kiêu Yêu Vương như vậy, cho dù không đồng lòng, nhưng có thể để một tên Nhân tộc lật trời được sao?
Đơn giản là lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, hắn ta hung dữ gào lên: “Hòa thượng Cổ Nan Sơn đã chết, hòa thượng Hắc Liên Tự bị thương, hòa thượng Tu Si Sơn ngươi không bị thương sao? Không chết sao?”
Không biết vì sao, hắn ta có cảm giác như ánh mắt của đối phương thoáng sửng sốt, có lẽ là bị giật mình bởi dũng khí quyết tử của hắn ta?
Nhưng có một điều làm Thử Già Lam kinh ngạc hơn, là một kiếm kia… không chuẩn.
Nhát kiếm khí thế mênh mông của hòa thượng áo xanh đâm qua bên cạnh người hắn ta, lệch rất xa.
Mạnh như hòa thượng chân truyền Tu Di Sơn, kẻ giết chết Dương Dũ trong nháy mắt, vậy mà lại chém hụt một kiếm?
Thử Già Lam đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy hòa thượng áo xanh mang theo khí thế tựa vạn quân, một kiếm chém xuống sơn đài, chém qua bàn tay lông lá của Cự Viên Thần Tướng, rơi xuống cự đỉnh thanh đồng…
Trường kiếm lướt qua tai đỉnh lóe lên ánh lửa, được một luồng đỏ thẫm rót vào, được kiếm ý mênh mông tăng cường, giáng xuống một đốm lửa nằm sâu trong tro bụi.
“Phật!”
Thiên Yêu Pháp Đàn nổi lửa!
Dùng cái gì nhóm lửa?
Dùng Tam Muội Chân Hỏa, dùng tro tàn của một hạt giống Thiên Yêu!
Thiên Yêu Pháp Đàn là vật gì?
Yêu tộc từng dùng nó khai phá thế giới hỗn độn, thắp sáng một nền văn minh.
Thần Tiêu Vương Vũ Trinh là một tồn tại như thế nào?
Đã từng qua lại Hỗn Độn Hải.
Ngoài thế giới Thần Tiêu là nơi nào?
Khương Vọng không biết, nhưng ngoài thế giới này, tất nhiên cũng có Hỗn Độn Hải.
Như vậy, khi Thiên Yêu Pháp Đàn nổi lửa lần nữa, phải chăng có thể tạm mở ra một con đường từ trong Hỗn Độn Hải.
Tri Văn Chuông trong tay có thể cảm nhận được hành trình về nhà của Thế Tôn trong quá khứ?
Thiên Yêu Pháp Đàn này nổi lửa trong thế giới Thần Tiêu, sẽ hô ứng với kế hoạch Vũ Trinh từng dùng để xâm nhập hiện thế sao?
Thậm chí, dị động của Hỗn Độn Hải có hấp dẫn sự chú ý của cường giả Nhân tộc? Nhân tộc phong tỏa Yêu tộc nhiều năm như vậy, không thể nào không chú ý tới Hỗn Độn Hải!
Vốn không có hy vọng, chính hắn tự tạo ra hy vọng.
Đây là con đường đầu tiên mà hắn nghĩ ra để về nhà…
Nổ vang thiên cổ, nhân văn toại minh!