Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này Khương Vọng cũng không đi xuyên qua biển mây, mà ngụp lặn trong biển thần lực, muốn mượn nhờ thần lực đang cuộn trào, ngăn cản truy kích, giành lấy một cơ hội thở dốc cho mình.
Nhưng Lộc Thất Lang luôn có thể tinh chuẩn bắt giữ phương vị của hắn, lại còn lặn trong biển thần lực nhanh hơn hắn!
Dù sao cũng là Yêu Vương mang mục đích với thần anh, đối với thần lực hắn ta chuẩn bị đầy đủ hơn rất nhiều.
Khương Vọng thoát ra khỏi biển thần lực, vừa lúc nhìn thấy bên trên Phong Thần Đài kim sắc kia, có hai luồng hư ảnh Chân Yêu hiển hiện.
Quả thực đã ướt còn gặp mưa dột!
Ánh sáng thiên phủ vẫn sáng chói trong biển mây, tay cầm kiếm của Khương Vọng đã lạnh buốt. Nắm đấm của Thử Già Lam, cốt mâu của Linh Hi Hoa, thân thể vẫn chưa khỏi hẳn kể từ khi vào Yêu giới đến giờ... Hắn hiển hóa thần thông, thôi động nhiệt huyết sau cùng, cho nó chảy khắp toàn thân.
Hắn bỗng nhiên vòng trở lại trong biển thần lực, một kiếm đâm ngược, lôi âm cuồn cuộn: "Nay cùng ngươi quyết tử!"
Cách biển mây kim sắc mênh mông, Lộc Thất Lang cũng nhìn thấy đôi mắt vàng ròng của thiên kiêu Nhân tộc này, gần như cũng bắt được huyết sắc nhân ra trong mắt kia... Thế là cầm kiếm nghênh tiếp.
Tuy rằng nói, kết cục của đối phương đã didhj.
Tuy rằng nói phe mình sẽ có Chân Yêu hàng thế, mình có thể thong dong đứng ngoài quan sát.
Nhưng đối mặt với cường địch như thế, đối thủ như thế...
Cũng nên cho sự tôn trọng sau cùng.
Cũng nên lấy kiếm dư danh.
Giờ phút này, kiếm ý gào thét sôi trào trong cơ thể, gần như tách ra một mảnh không gian rộng lớn trong biển mây kim sắc.
Giờ phút này ngàn vạn tượng thần đều trầm mặt, như đang bái kiếm, như đang bái ta.
Lộc Thất Lang cẩm y phần phạt, khí thế càng lúc càng cao. Hắn ta mang theo cõi lòng đầy chờ mong, gần như nhớ lại cảm giác vui sướng khi lần đầu rút kiếm lúc còn nhỏ, muốn nghênh đón trận quyết đấu đỉnh cao sau cùng, bắt giữ linh cảm vô thượng trong sinh tử ——
Mà tên đầu trọc nhỏ của Tu Di Sơn ở trước mặt, đột nhiên nhấn ra một thủ ấn, u quang trên người lóe lên, khí tức ẩn đi hết, rơi xuống như một viên đá cuội!
Hắn ta lại không chút quay đầu, lần nữa rơi xuống biển mây. Lại xuống núi!
Mấy lần lặp đi lặp lại, mấy lần giãy dụa, tới lui trong bể khổ.
Hắn thế mà vẫn không từ bỏ.
Vẫn còn muốn chạy trốn?
Vạn Thần Hải mênh mông, mặc cho Khương Vọng tới lui. Hắn như biến thủ đoạn bố trí của Phong Thần Đài Thái Cổ hoàng thành thành tấm giáp hộ thân, con đê ngăn phòng của bản thân mình.
Lộc Thất Lang súc thế đến chỗ cao, lại mất đối thủ. Thân ở biển mây giống như yến về tổ, lại đuổi tới, cuồn cuộn như như thủy triều!
Âm thanh cũng vang lên trong kiếm âm: "Ta thấy ngươi cũng là anh hùng thiên hạ, thế mà không dám tranh phong cùng ta? Ngươi ghé thăm Yêu giới, chẳng khác nào đang đại diện Nhân tộc, thay vì mang tư thái e sợ như thế sao không oanh liệt mà chết đi?"
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là để bức chiến.
Mọi nhân vật anh hùng, mặc dù không tiếc sinh tử, cũng rất khó không để ý vinh nhục. Dùng lời nói kích thích, cố gắng xem có được hiệu quả không... Dù sao cũng chỉ là mở miệng, cũng không lỗ gì.
Ngoài miệng Lộc Thất Lang mắng rất thống khoái, thế nhưng nhưng trong lòng thì có chút kính nể.
Nhất phu chi dũng bất túc thị, bách chiết bất nạo phương vi hùng. (1)
(1) Cái dũng của thất phu không thể dựa vào, bất khuất mới là anh hùng.
Tầm mắt càng cao càng có thể nhfin ra được tình cảnh của Khương Vọng gian nan đến mức nào.
Trong tuyệt cảnh như vậy, rút kiếm để chết rất dễ, chỉ cần cắn răng một cái, quyết định xong thì xông lên thôi.
Mà hắn lại có thể liên tiếp sáng tạo chiến cơ, giết Dương Dũ, đốt Thiên Yêu Pháp Đàn, giết Thử Già Lam... Nếu không phải gã cứu viện kịp thời thì Linh Hi Hoa đã chết!
Hiện tại, Phong Thần Đài đã thực hiện chiêu mộ, Chân Yêu sắp hàng thế mà người này còn đang giãy dụa.
Những điều khác không nói, chỉ tính riêng phần ý chí bất khuất này, ai có thể so được?
Có điều hắn lại bất hạnh tới Yêu giới... quả là Tạo hóa trêu ngươi.
Không nói đến trong lòng Lộc Thất Lang đang cảm thấy đáng tiếc như thế nào. Kiếm quang kia vẫn như hồng thủy, tiếng mắng vẫn như trống rền.
Khương Vọng hạ thẳng xuống, mắt điếc tai ngơ.
Cái gì anh hùng thiên hạ oanh liệt chết, nếu là mấy năm trước, lúc còn ở thành Phong Lâm, nếu hắn nghe thấy lời ấy có lẽ sẽ còn để tâm, giận dữ quay người. Nhưng bây giờ Khương tước gia đã là kẻ thân kinh bách chiến, chiến trận gì chưa thấy qua? Lời gì thuật gì chưa nghe qua?
Lời này của ngươi còn chẳng bằng ném mấy khối Nguyên thạch đâu! Bản hầu có khi còn cố gắng quay lại nhặt.
Lại lần nữa lao đến cạnh biển mây, Khương Vọng cũng không lập tức lao ra, mà trước tiên mở Kiếm Tiên Nhân, chém ra một tòa thành trì cháy rực, dùng cái này mở đường!
Nếu nói người nào phán đoán tinh chuẩn, muốn cản đường thì trước tiên phải ăn một chiêu Diễm Hoa Phần Thành này.
Chu Lan Nhược cũng không có ở đây.
Nàng ta không cản đường ở phía trước, cũng không nằm trong tầm mắt.
Động tĩnh của đối thủ như vậy đáng lẽ phải nên chú ý mới đúng nhưng Khương Vọng chỉ khẽ lướt qua, không có thu hoạch thì xem như thôi.
Giờ phút này, tiết tấu của hắn không thể bị bất kỳ kẻ nào chi phối, thậm chí cũng không thể kéo dài ở dây, bởi vì hai Chân Yêu đã hiện hình ở Phong Thần Đài, sắp hàng thế!
Thế là hắn tiến lên một bước.
Trước đó là hắn đẩy Diễm Hoa Phần Thành rơi xuống, giờ phút này là hắn một mình bước vào Diễm Thành!
Lúc này không biết Chu Lan Nhược đang núp ở chỗ nào, hắn cũng dùng diễm thành che lấp, để cho mình mặc dù ở ngoài sáng, vẫn giấu trong bóng tối, vẫn có ý đồ ẩn tàng chiến thuật.
Mà bản thân diễm thành đã tiến về phía trước, công phòng nhất thể.
Chỉ thấy —— tia kiếm như tuyết chưa tan mất, thanh sam khoác sương đạp diễm thành.
Khương Vọng lúc này chẳng khác nào Thần Vương hàng thế, chân đạp diễm thành, hiển hách không gì sánh được.
Màu đỏ của tuyết do hắn mang đến, nhuộm nửa bầu trời, thẳng hướng về phía Linh Hi Hoa đang tĩnh dưỡng ở đường núi.