Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lộc Thất Lang đang cầm kiếm trên cao, nhất thời khó nén được kinh sợ.
Gã cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh, đang dùng tốc độ khủng khiếp khôi phục ngay bên trong Bất Lão Tuyền!
Lão Sơn sao vậy?
Thế gian có Bất Lão Tuyền, bị cường giả Yêu tộc mang đi lúc sắp rời hiện thế. Cho nên Bất Lão Tuyền mất nguồn, sau bao nhiêu năm giãy dụa ở Yêu giới cuối cùng khô cạn. Mà Bất Lão Sơn đã mất đi Bất Lão Tuyền, từ đây núi xanh cũng già, nên tên là "Lão Sơn"!
Khương Vọng là ai ư?
Trong cuộc chiến phạt Hạ được cả thế gian chú ý, hắn lập được đại công gần với Đốc Hầu Tào Giai.
Thụ phong Võ An Hầu có thực ấp ba ngàn hộ của Đại Tề đế quốc, đất phong tại đất Hạ, phong tại Lão Sơn!
Đây chính là danh vị!
Nhân tộc là chúa tể hiện thế, trấn áp chư thiên.
Tề quốc là bá quốc thiên hạ, hùng chủ Đông Vực.
Tề luật tức Thiên luật, Tề pháp tức Thiên quy.
Phong chủ được Tề quốc sắc phong, được thành lập trên cả pháp lý cùng ý nghĩa hiện thực!
Cho nên, Khương Vọng là chủ nhân đúng nghĩa của Bất Lão Tuyền.
Sự công nhận của Bất Lão Tuyền đối với hắn cao hơn nhiều so với Chu Lan Nhược vừa đoạt được nó, thậm chí cũng hơn hẳn Hàn Sơn Hạc gia đã có được Bất Lão Tuyền vô số năm tháng.
Bậc Thiên Yêu như Hạc Hoa Đình, Chu Ý đều muốn khôi phục Bất Lão Tuyền, kỳ vật thế gian như Bất Lão Tuyền sao lại không muốn tự cứu?
Ngay lúc Khương Vọng chân chính đụng đến sinh tử, lại chấn động đạo trong thiên địa, thì giờ khắc này, nó đột nhiên "thức tỉnh", mang toàn bộ sinh cơ đã lưu lại trong thời gian dài dằng dặc, dâng hiến hết cho chủ nhân của nó, cho phong chủ của nó!
Ngày xửa ngày xưa, ở Hàn Sơn có Hạc, trên Bất Lão Sơn có Bất Lão Tuyền.
Sau đó, Yêu tộc đại bại, Thiên Yêu Hạc Khánh Tung của Hàn Sơn Hạc gia, đã sử dụng vô thượng thần thông để di dời Bất Lão Tuyền.
Thanh Sơn già đi, gọi là Lão Sơn.
Hàn Sơn không có hạc kêu trên bầu trời, nên gọi là Minh Không Hàn Sơn.
Đó chính là đất phong của Võ An Hầu Tề quốc Khương Vọng, đất phong của Bác Vọng Hầu Tề quốc Trọng Huyền Thắng.
Bất Lão Tuyền là hiện thế chí bảo, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, dưới bao nhiêu cơ duyên trùng hợp, mới sinh ra ở đó. Dòng chảy tự nhiên chảy trong Bất Lão Sơn, sinh ra trong đó, sinh sống ở trong đó.
Cường đại như Thiên Yêu Hạc Khánh Tung – yêu đã xây dựng lại cơ nghiệp của Hàn Sơn Nhạc gia, cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Bất Lão Tuyền khô cạn.
Cường đại như Thiên Yêu Hạc Hoa Đình – yêu đã một mình phục hưng Hạc gia, cũng không thể hồi sinh được Bất Lão Tuyền.
Vô số năm ở yêu giới đã chứng minh rằng, nếu Bất Lão Tuyền rời khỏi Bất Lão Sơn, thì cuối cùng sẽ chỉ có số phận khô cạn. Nếu muốn tự cứu bản thân, thì khả năng duy nhất là “về nhà”!
Nó không thuộc về Yêu tộc, cũng không thuộc về Nhân tộc, mà thuộc về hiện thế.
Mà hiện thế bây giờ là do Nhân tộc nắm quyền, nhân ý chính là thiên ý.
Thay vì nói rằng trong cuộc cạnh tranh, Khương Vọng đã giành được Bất Lão Tuyền từ tay Chu Lan Nhược, thì nói rằng đại thế huy hoàng do Nhân tộc trấn áp Yêu tộc vô số năm tạo thành, sớm đã quyết định ‘danh’ và ‘phân’ thì đúng hơn. Cuộc chiến ở Bất Lão Tuyền, không gì khác hơn là một mô hình thu nhỏ của cuộc chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc.
Đại thế xoay chuyển liên tục, rốt cuộc ai mới là bọ ngựa?
Là Khương Thanh Dương đang khốn khổ giãy giụa trong thế giới Thần Tiêu, hay là yêu giới vẫn đang bị khóa trong thế giới Thiên Ngục, đến cả Văn Minh Bồn Địa cũng không thể thoát ra?
Khương Vọng vốn đã cùng đường bí lối, lại bị một kiếm nhấn chìm xuống đáy, linh thức bị nổ tung.
Nhưng vào lúc này...
Thân thể chất đầy vết thương của hắn, rơi xuống đáy Bất Lão Tuyền.
Toàn bộ Bất Lão Tuyền, dường như đã trở thành một cái phễu khổng lồ, và hắn nằm ở đầu cuối cùng của cổ phễu.
Hắn là bình đựng rượu, là vò chứa gạo, là người nắm giữ sức mạnh của Bất Lão Sơn, là chủ nhân thực sự của tòa Bất Lão Tuyền.
Trải qua vô số trận chiến sinh tử, nhận được sắc phong vinh dự của hiện thế, đến để triệu hồi bảo vật của hiện thế——
Bất Lão Tuyền mang không khí trầm lặng, lúc này đang dâng trào về phía trước, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn như kẻ lang thang tìm được đường về nhà!
Sinh lực chỉ thuộc về Bất Lão Tuyền nhanh chóng hồi phục cơ thể đã bị ép đến giới hạn của hắn.
Bất Lão Tuyền vĩnh viễn không khô cạn, ba trăm ba mươi ba năm một giọt, mười giọt có thể hòa vào một ngụm, uống có thể trường sinh bất lão.
Dấu vết nắm đấm trên ngực hắn nhanh chóng được lấp đầy, những ngón tay bị đứt lìa trên bàn tay trái lập tức mọc ra, mái tóc đen nhanh chóng che phủ đỉnh đầu trọc lóc, vết thương trên ngực bị đao xuyên qua, cũng nhanh chóng lành lại một cách tự nhiên.
Kể từ khi thoát khỏi Sương Phong Cốc đến nay, thân thể hắn chưa từng thực sự khỏe mạnh, bây giờ bệnh tật đã biến mất hoàn toàn, giống như hắn đã được sinh ra ở một cuộc đời mới!
Lộc Thất Lang đứng trên không trung, rõ ràng đã nhìn thấy sự thất bại của thiên kiêu Nhân tộc kia, thậm chí đến cả khí tức sinh mệnh cũng đã khô héo.
Rõ ràng gã đã tự tay châm ‘pháo hoa’ cho người này, nhưng sau khi linh thức nổ tan, đối thủ mở đôi xích mâu dưới đáy dòng Bất Lão Tuyền kia, lại là một đối thủ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tất nhiên gã có chú ý đến bàn tay của Khương Vọng, bàn tay vẫn nắm chặt thanh trường kiếm ngay cả vào thời khắc khi sinh mệnh của hắn trôi qua, thần ý tan rã. Lúc này, năm ngón tay dần dần buông lỏng rồi lại siết chặt lại. Tựa như là... lại một lần nữa làm quen với cơ thể này.