Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lộc Tây Minh nhướng mày, có lẽ là không ngờ Hổ Thái Tuế lại bình tĩnh tiếp nhận trừng phạt như vậy. Nhưng nghĩ lại thì đây đúng là lựa chọn mà Hổ Thái Tuế sẽ đưa ra.
Trên đời này, kẻ thực sự chết không hối cải, sai không chịu nhận, tuyệt không cúi đầu, có lẽ chỉ có một mình Viên Tiên Đình.
Chờ tới thủ dụ của Yêu Hoàng, chờ tới Hổ Thái Tuế nhận phạt, sự việc cũng xem như tạm có một kết thúc. Huyền Nam Công cũng không có ý định đuổi đánh tới cùng… Trừng phạt như vậy đã là cực hạn, còn có thể giết Hổ Thái Tuế hay sao?
Ông ta thu quyển trục lại, định xoay người trở về, sửa sang lại Phong Thần Đài.
Hổ Thái Tuế cũng phủi ống tay áo, chuẩn bị tới Thái Cổ Hoàng Thành rồi vào Thiên yêu Các ngồi tù.
“Chờ đã.” Viên Tiên Đình kiên nhẫn nghe tuyên chiếu xong, đột nhiên nói: “Nợ của Thái Cổ Hoàng Thành tính xong rồi, có phải nên đến lượt ta tính nợ không?”
“Chúng ta có nợ gì mà tình?” Hổ Thái Tuế nhướng mày, bỗng nhớ ra gì đó, bèn nói thêm: “Ta không động đến một sợi lông của Chu Ý!”
Ông ta đã thấy được con đường đi lên đỉnh cao, không thèm sợ mấy Thiên yêu bình thường. Loại Thiên yêu nắm giữ đại quyền trong tay như Huyền Nam Công mà ông ta cũng muốn giết thử xem sao.
Nhưng kẻ trước mắt là Viên Tiên Đình!
Khoác trên thân Viên Tiên Đình, đều là hài cốt Thiên yêu!
Sợ cũng không phải là sợ, chỉ là muốn dĩ hòa vi quý, có thể giải thích thì vẫn nên giải thích.
Viên Tiên Đình dùng mũi giày nện xuống bệ đá dưới chân: “Chu Ý trọng thương chưa lành, ngươi thừa cơ cướp Thiên Tức Phong Thần Đài, dao động thần đạo thống trị của nàng ở nơi này…”
Hổ Thái Tuế lập tức nói: “Ngươi chỉ nói không được đụng tới nàng ta, đâu có nói không được đụng tới cả Thiên Tức Phong Thần Đài. Vả lại, ta cướp Thiên Tức Phong Thần Đài là cướp của Huyền Nam Công, không nhằm vào Chu Ý…”
Viên Tiên Đình chỉ nói: “Đó là thứ nhất!”
Hắn ta không phải Huyền Nam Công, hắn ta tự có tiêu chuẩn đúng sai của riêng mình phương thức chấp hành của riêng mình, không cần thiết, cũng sẽ không tranh cãi kiện tụng với Hổ Thái Tuế.
Hổ Thái Tuế nói: “Còn có thứ hai?”
Viên Tiên Đình lạnh nhạt nói: “Vừa biết được từ Phong Thần Đài, thanh niên ta đưa vào thế giới Thần Tiêu đã chết dưới kế hoạch của ngươi.”
Hổ Thái Tuế nhíu chặt chân mày: “Bàn cờ Thần Tiêu, mỗi người đều phải dựa vào thủ đoạn của riêng mình. Sinh tử không phải do mệnh? Linh Hi Hoa giết Viên Mộng Cực, tranh giành chiến đấu trên bàn cờ này, dây dưa giữa các quân cờ, ai sống ai chết cũng đáng để ngươi nghiên cứu thảo luận?”
“Lời này có lý!” Viên Tiên Đình cũng không phủ nhận Viên Mộng Cực là quân cờ của mình, ý đồ của hắn ta không nằm trong Thần Tiêu, chẳng qua là để con cháu trong nhà đi thấy chút việc đời… Hắn ta cao giọng tán thành, sau đó vươn tay cầm lấy chiến kích màu vàng của mình: “Làm sao biết, ngươi ta, không ở trên bàn cờ?”
Lúc này Hổ Thái Tuế cũng không tranh luận đạo lý gì nữa.
Thế đạo này, muốn tranh cái gì, đoạt cái gì, đánh ai, giết ai, vốn đã không cần lý do. Giống như Viên Mộng Cực bị Vạn Thần Hải nuốt chửng, có lẽ sẽ không có ai giải thích cho hắn ta một tiếng vì sao.
“Ta có ba ác, Yêu, Nhân, Ma.
Ta có ba kiếp, cũng là Yêu, Nhân, Ma.
Xem ra kiếp Yêu này, ứng vào hôm nay.”
Ông ta xòe bàn tay ra, chỉ nói một tiếng: “Không sao cả!”
…
…
Cái gọi là bong bóng sinh mệnh như giấc mộng vỡ tan, dừng chân ở “một bước cuối cùng”, đương nhiên không chỉ là tâm trạng của Hổ Thái tuế.
Ông ta bị Huyền Nam Công cản bước, bị một cuốn thủ dụ của Yêu Hoàng ngăn chặn mưu đồ.
Ông ta cũng ra tay chặt cầu, ngăn chặn con đường trở về của Khương Vọng.
Khương Vọng đã làm tất cả những gì mình có thể làm, cố gắng hết sức nắm chặt cơ hội, thực sự thắng được thời gian dưới sự truy sát của Chân Yêu Khuyển Ứng Dương. Nhưng khi cây cầu này sắp tới Bỉ Ngạn, sắp dựng thành công thì… cơ hội bị phá nát.
Ban đầu hắn thắp lửa Thiên Yêu Pháp Đàn, hy vọng tìm được một con đường trong biển Hỗn Độn, gửi gắm hy vọng vào con đường cũ của Thế Tôn hoặc Vũ Trinh… Cuối cùng cũng bị Phong Thần Đài ngăn chặn mọi cơ hội.
Khoảnh khắc “cây cầu” bị chặt đứt, thậm chí sức mạnh của Hổ Thái Tuế còn chưa chạm tới cầu, “cơ hội” về nhà mà Khương Vọng khổ tâm sáng tạo và tìm kiếm từ chỗ Tri Văn Chuông đã vỡ vụn.
Dưới sự bảo vệ của Tri Văn Chuông, hắn không chết, chỉ là mất đi “cơ hội”.
Bởi vì Khuyển Ứng Dương – kẻ để mất thời cơ vì con ngươi của Khuyển Hi Tái – đột nhiên quay lại!
Vừa nhìn thấy Khương Vọng sắp có cơ hội trốn thoát lại rơi xuống thời không chân thức. Thân thể ông ta như một dây cung kéo căng, một tay nắm lại, ánh sáng tụ thành mũi tên, lao thẳng tới trước mặt Khương Vọng.
Thấy một bàn tay thò vào “cơ hội về nhà” của mình, Khương Vọng biết con đường phía trước đã hết, thậm chí còn cảm thấy mình chết chắc rồi. Hắn siết chặt trường kiếm, chẳng qua chỉ là giãy dụa vô ích.
Nhưng Hổ Thái Tuế lại muốn cắt đứt mối liên hệ giữa thành Võ An Thần Tiêu và thành Võ An của Văn Minh Bồn Địa, thò tay vào đoạn cầu gãy.
Cũng không cần Khương Vọng làm ra phản ứng gì, “cơ hội” đã biến mất, hắn cứ thế rơi xuống chỗ cũ.
Phải nói tốc độ phản ứng của hắn vẫn là số một, trước khi mất hết “cơ hội”, hắn đã thống nhất ngũ phủ, đâm ra một kiếm nghiêng trời lệch đất.
Nhưng kiếm này chìm trong biển sáng, biển sáng lại đang gào thét trong lòng bàn tay của Khuyển Ứng Dương.
Kiếm thế cuộn cuộn rơi vào biến ảnh sáng mênh mông vô tận, tuy gây nên sóng to gió lớn, nhưng vẫn không thể phá biển mà ra.
Mạnh như Trọng Huyền Trữ Lương – đệ nhất Thần Lâm Đông Vực – cũng chưa từng có thể lấy Thần Lâm phạt Động Chân.
Chênh lệch giữa Động Chân và Thần Lâm cũng mênh mông rộng lớn như biển ánh sáng này vậy.
Mà mũi tên ánh sáng trong tay Khuyển Ứng Dương đã đâm vào tim Khương Vọng không chút do dự!