Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên, Kỷ Tính Không sẽ không chủ động nói những lời này, tránh Hổ Thái Tuế tới liều mạng. Chờ Hổ Thái Tuế tự ngộ là được.
“Biển khổ vô biên, Bỉ Ngạn Liên Hoa.” Dạ Bồ Tát tụng một câu cuối cùng. Giọng điệu từ bi của ông ta như thể vỗ về an ủi hết thảy mọi bi thương trên thế giới. Đương nhiên là cũng nên giúp Hổ Thái Tuế cảm nhận được hơi ấm, chỉ dẫn phương hướng cho ông ta.
Nhưng Hùng Tam Tư nằm co quắp trong biển mây lại không hề có phản ứng. Vẫn chống đối một cách thê thảm như vậy, kéo dài sự đau đớn tuần hoàn vô hạn.
Hùng Tam Tư không thể không nghe được những lời này, những lời Dạ Bồ Tát nói cho hắn ta, hắn ta không có tư cách không nghe.
Im lặng chính là một kiểu từ chối.
Kỷ Tính Không tưởng tượng rất nhiều khả năng, duy chỉ không nghĩ tới khả năng này.
Không phải khả năng này không tồn tại, Ma La Già Na là một lực lượng Phật môn mang ý nghĩa tượng trưng, Bát Bộ Quỷ Thần cần một linh hồn tự chủ, một tộc đàn có sinh mệnh lực, chứ không phải một con rối. Cho nên ông ta cũng không hạn chế quyền tự do lựa chọn của Hùng Tam Tư.
Hơn nữa, nói thật, ở đây chỉ có một con tin trùng, sức mạnh mà ông ta truyền đi cực kỳ bé nhỏ, không làm được nhiều chuyện. Nếu không đã sớm lao ra cùng Huyền Nam Công liên thủ lật đổ Hổ Thái Tuế.
Chỉ là...
Sao có thể như vậy?
Làm sao Hùng Tam Tư có thể từ chối?
Hắn ta thống khổ nhường nào, tuyệt vọng nhường nào!
Hắn ta đã cố gắng thử hết mọi cách, nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn ta đều thất bại.
Khoảnh khắc vận mệnh của hắn ta bị Hổ Thái Tuế chú ý tới thì tất cả đều đã được định sẵn.
Từ Thiên Kiếp Quật tới Tử Vu Khâu Lăng, lại tới thế giới Thần Tiêu.
Việc nào hắn ta cũng làm không xong, chẳng lẽ còn chưa hiểu ra?
Nối tiếp sự ăn ý mà bọn họ đã có từ lúc trước, gia nhập Hắc Liên Tự, trở thành người khai sáng Ma La Già Na, hắn ta sẽ được giải thoát khỏi biển khổ, muốn gì được nấy.
Hắn ta có lý do gì để cự tuyệt?
Trong đầu thoáng vụt qua hai chữ Khương Vọng, kẻ hẳn phải chết nhưng đã giết Thử Già Lam, cũng là người đến từ cố hương được Hùng Tam Tư đơn phương nhận làm chiến hữu.
Dạ Bồ Tát nghiêm nghị nói: “Yêu xuất gia, không bao giờ nói dối. Ngươi muốn giúp đỡ thiếu niên đã chạy trốn kia. Khuyển Ứng Dương đã chặt đầu hắn, giờ đang trở về. Ngươi có muốn giết Khuyển Ứng Dương, báo thù này?”
Trong giọng nói của ông ta tỏa ra một loại sức mạnh liên quan đến “niềm tin”, khiến Hùng Tam Tư không phải hoài nghi tính chân thực trong lời này.
Đương nhiên lời này cũng có thể là thật.
Khương Vọng nhất định sẽ chết, đầu nhất định sẽ rơi, Khuyển Ứng Dương cũng nhất định có thể bị lấy ra cho Hùng Tam Tư báo thù rửa hận.
Vì Ma La Già Na, vì Hắc Liên Tự, ai cũng có thể hy sinh.
Đương nhiên Khuyển Ứng Dương càng không thành vấn đề.
Nhưng Dạ Bồ Tát vừa mới dứt lời, cơ thể đang có giật liên hồi của Hùng Tam Tư lại đột nhiên cứng đờ, sau đó từ tròng mắt bắt đầu tan rã, thân thể Linh tộc mới thành tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, cả thân thể nổ thành một đống trùng thịt!
Trùng thịt trắng phau chiếu xuống Vạn Thần Hải sinh ra một sức hấp dẫn đặc biệt, bị thần lực dồn dập tràn tới, vây lại, nuốt chửng từng chút từng chút một.
Hùng Tam Tư không hề đưa ra bất cứ một lời hồi đáp nào về tất cả những nghi vấn của Kỷ Tính Không.
Hắn ta im lặng chịu đựng, im lặng thống khổ, cũng từ bỏ trong im lặng.
Nhưng câu nói cuối cùng trong cuộc đời hắn ta, tất cả Yêu tộc ở đây đều nghe được rõ ràng, nhớ được rõ ràng…
"Ta là... Người!"
Tượng thần mặt đỏ bên đỉnh đồng im lặng.
Dạ Bồ Tát mượn tin trùng hiện thân cũng im lặng.
Nhưng sự im lặng này chỉ kéo dài chừng hai nhịp thở, sau hai nhịp thở đó, Dạ Bồ Tát không lộ diện mạo đã cất bước tiến lên, đặt chân xuống đường núi, dừng lại trước Linh Hi Hoa đã bị cụt mất một tay.
Đôi mắt ông ta hiện lên trong bóng đêm, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt và ánh mắt né tránh của Linh Hi Hoa.
Nói với giọng chắc nịch và từ bi một cách đáng tin: “Thật ra ta đã coi trọng ngươi từ lâu, ngươi có bằng lòng gia nhập Hắc Liên Tự, trở thành Ma La Già Na? Bát Bộ Quỷ Thần, một mình ngươi nắm giữ một bộ, chờ khi chứng được chính quả, ngươi sẽ có địa vị ngang với bổn tọa!”
So với Hùng Tam Tư thì Linh Hi Hoa thực sự kém xa.
Kém đến độ sau khi lợi dụng xong, ngay cả Hổ Thái Tuế cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Nhưng so với Linh tộc đích thực, Linh Hi Hoa gần như chỉ thiếu một bước cuối cùng, chính là một bước như Hùng Tam Tư ở trong Vạn Thần Quật máu thịt.
Đã ở cấp bậc Thiên yêu, sẽ không bao giờ hối hận vì những chuyện không cách nào thay đổi.
Không phải là thần anh sao?
Hắc Liên Tự có thể có!
Cụ thể làm sao mới có thể trở thành Linh tộc đích thực thì phải thử thêm vài lần mới biết.
Có Hùng Tam Tư làm tiền lệ, có Hắc Liên Tự bảo vệ, bước cuối cùng này sẽ không trở thành một vấn đề quá khó khăn.
Linh Hi Hoa hoàn toàn không ngờ được “liễu thưa hoa thắm lại một thôn” lại là mình! Cũng như hắn ta không ngờ được rằng Đại Bồ Tát như Kỷ Tính Không lại nói ra câu: “Ta đã coi trọng ngươi từ lâu.”
Ánh mắt né tránh ban đầu bỗng trở nên kiên định, hắn ta từ bỏ thanh kiếm trong tay, một tay đặt lên tim, vô cùng chân thành quỳ rạp xuống trước mặt Dạ Bồ Tát: “Trước khi Hi Hoa chào đời, mẫu thân đã mơ thấy Phật quang! Từ nhỏ đã đọc kinh Phật, trong lòng ngưỡng mộ Hắc Liên Tự từ lâu, chỉ là bị Tam Ác Kiếp Quân khống chế, khó kết Phật duyên! Nay được Bồ Tát để mắt tới, cho ta cơ hội quay đầu giữa bể khổ. Từ nay về sau, ta chính là Ma La Già Na, một lòng giữ giới, làm rạng danh Phật môn… Xin Đại Bồ Tát hãy quy y cho ta!”