Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ai có thể cô độc chèo thuyền trong sông này?
Thời gian, không gian, nhân quả.
Mỗi một con cờ đều là kỳ thủ cho vận mệnh của chính mình. Mà mỗi một kẻ được gọi là "kỳ thủ", sao lại không phải là tồn tại cao hơn hẳn một quân cờ?
Lúc đó, Khương Vọng toàn thân đẫm máu, vượt qua Thiên Yêu Pháp Đàn, bay vọt qua thanh đồng cự đỉnh, phía trên ngọn lửa đang bốc cao tận trời kia, rung vang Tri Văn Chuông nhưng lại không thu hoạch được gì, kiếm chỉ dòng sông thời gian cũng không có gì. Hắn có một loại thất lạc cùng mờ mịt chưa từng có nhưng cũng có một loại tự tại cùng bằng phẳng chưa từng có.
Không phải là —— ta đã chết chắc cho nên làm được gì thì cứ làm nấy.
Cũng không phải là —— ta đã thử qua tất cả các khả năng nhưng con đường phía trước quả thực đã bị cắt đứt, cho nên cứ như vậy đi.
Mà là vào lúc đó, hắn bỗng nhiên hiểu ra được một đạo lý —— đường ở dưới chân mình.
Chẳng lẽ cầm Tri Văn Chuông, Tri Văn Chuông liền nhất định phải có trách nhiệm với Khương Vọng ngươi, nhất định có thể hưởng ứng đường về nhà của ngươi?
Chẳng lẽ Tri Văn Chuông tìm không thấy đường về nhà, con đường kia là không tồn tại?
Tri Văn Chuông tìm không thấy đường về, mình cũng thiếu khuyết tầm mắt, không nhìn thấy phương xa, không biết phương hướng để về nhà. Nhưng nhìn thấy ba thước đất trước mặt thì cứ bước đi tại ba thước đất này đã.
Dưới điều kiện có hạn, đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Cho tới nay không phải đều là như thế sao?
Tuy rằng cuối cùng đều hoàn toàn trái ngược nhưng tại giờ khắc này, ai có thể nói ta không phải đang tiến về phía trước?
Tại thời điểm vạn thần ngước mắt, thần hỏa thiêu đốt kịch liệt. Bên trong thiên phong như thế, hắn cảm thấy mình như đang đứng trên một bàn cờ lập thể, trên dưới trái phải thậm chí mỗi một góc nhọn đều là vô số đầu nhân quả.
Dắt một phát, động toàn thân.
Mỗi một lựa chọn, đều liên quan đến vận mệnh.
Hắn thấy được "Đúng", thấy được "Sai", cũng xem xét lại "nhìn đúng" cùng "nhìn sai" của bản thân mình.
Lạc Lối của hắn đã hiểu biết viên mãn, có thể nở hoa, nhưng thời gian chính xác lại không phải là thời khắc kia.
Tiền đề để khống chế Lạc Lối là nếu có thể nhận biết Lạc Lối, hiểu rõ bản thân, nhận biết đúng sai. Hắn hiểu rất rõ rằng, dù Lạc Lối nở hoa, cũng rất khó dao động Chân yêu, đây là là phán đoán được đưa ra dựa trên hiểu biết đầy đủ về Khuyển Ứng Dương. Còn đối với Huyền Nam Công, Dạ Bồ Tát trên đường núi bên kia thì là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Trong quá trình đối kháng với thiên ý Yêu giới, hắn đã nhận thức được rõ ràng rằng ——
Thiên ý chưa từng và cũng không thể chi phối hay tác động trực tiếp lên kẻ nào hoặc việc nào đó nhưng có rất nhiều việc trùng hợp va chạm lẫn nhau, sẽ có thể dẫn xuất biến hóa thuận theo kết quả mà thiên ý muốn.
Lạc Lối đương nhiên là dẫn đường trong lúc mục tiêu lựa chọn, dẫn mục tiêu đi về phía lựa chọn sai lầm nhưng chưa chắc chỉ có thể ứng dụng như thế.
Tựa như, lúc trước, trong khách sạn Liêm Khê, hắn đã bảo Sài A Tứ trước khi rời khỏi phòng, cố ý nhìn lên nóc nhà một chút, bởi vậy đã tự nhiên dẫn phát sự nghi ngờ của Viên Mộng Cực, tiếp đó hắn tự nhiên dùng Lạc Lối dẫn dắt Viên Mộng Cực dò xét gầm giường.
Tựa như nhiều lần đối mặt với Chu Lan Nhược, hắn không vận dụng Lạc Lối, thậm chí Lạc Lối có lẽ cũng khó có thể rung chuyển Lan Nhân Nhứ Quả... Nhưng dưới sự áp bách trong chiến đấu của hắn, Chu Lan Nhược lại không thể không ra tay gắn tiếp nhân quả, thậm chí giúp hắn tìm đường sống trong chỗ chết.
Những chuyện này kỳ thực hắn vẫn đang làm.
Duy chỉ có giờ phút này, giờ khắc này!
Tại thời gian chính xác, địa điểm chính xác, hắn thúc giục thần thông! Bên trong Nội Phủ thứ hai, viên hạt giống màu trắng đen kia, chậm rãi nở hoa.
Mọi thứ chỉ bình lặng diễn ra như vậy, hầu như chẳng hề có một tiếng động.
Ngay cả trong ngũ phủ hải cũng không hề có chút gợn sóng nào. Thậm chí, Nội Phủ thứ hai cũng không ngoại hiển, ánh sáng thần thông cũng chẳng hề lóe lên. Thậm chí, ngoài thân, trên bầu trời Vạn Thần Hải, bởi vì thân thể thần hồn hiển hóa bị tóm nên thiên kiêu Đại Tề Khương Thanh Dương đờ đẫn trong nháy mắt, vẫn tiến về phía trước theo quán tính.
Vô thanh vô tức nhập Lạc Lối, mà không hề biết thân đã ở trong Lạc Lối.
Lạc Lối là khiến đối thủ đưa ra lựa chọn sai lầm trong những lựa chọn đã có. Còn Lạc Lối sau khi nở hoa lại có thể trực tiếp cho mục tiêu một lựa chọn mới!
Đương nhiên thần thông thành công hay không thì còn phải tùy theo từng trường hợp, từng người mà khác nhau.
Ngay lúc Khuyển Ứng Dương vừa phải chịu một thương Vô Ngã ở cấp độ Động Chân của Hùng Tam Tư, nguyên thần bị thương, nóng lòng trở về này, Khương Vọng dùng Lạc Lối đã nở hoa, tạo nên một lựa chọn nho nhỏ phía trên lựa chọn trở về của ông ta ——
Đó là, thuận tiện khống chế thân thể do thần hồn hiển hóa ở cấp độ Thần Lâm của hắn, mang đi luôn.
Lúc này, Khuyển Ứng Dương đã bị thương nặng, lại còn là mục tiêu mà Hùng Tam Tư muốn từ "có" xóa thành "không" nên vẫn đang phải đối kháng với sức mạnh từ một thương kia của Hùng Tam Tư.
Điều này giúp Lạc Lối có không gian để sản sinh ra hiệu lực.
Đương nhiên, khả năng để Lạc Lối thành công, bên trong Nguyên Thần Hải đã nhận được sự khuếch đại.
Gia tăng thêm một lựa chọn nho nhỏ trong chỗ này, đối với Khuyển Ứng Dương mà nói cũng không nguy hiểm.
Bởi vì nguyên thần của ông ta đang chiếm cứ ưu thế áp đảo về mặt lực lượng, ông ta quả thực có thể dễ dàng khống chế thân thể do thần hồn hiển hóa của Khương Vọng, cũng quả thực đã khống chế.
Thế nhưng...
Cô cô cô, cô cô cô.
Bên trong Nguyên Thần Hải vang lên tiếng nước tịch mịch.
Ngay lúc nguyên thần Chân yêu Khuyển Ứng Dương, kéo lấy thân thể do thần hồn hiển hóa của Khương Vọng đi ra khỏi tòa Uẩn Thần Điện cao lớn uy nghiêm —— Phía trên cánh cửa này, phát ra tiếng nước róc rách.
Trên trời rơi xuống thác nước chảy!
Bất Lão Tuyền hiển hiện bên trong trong Nguyên Thần Hải, xối đầy người Khuyển Ứng Dương.
Dòng nước chảy siết bao phủ ông ta trong nháy mắt, cuốn lấy ông ta cùng thần hồn Khương Vọng mà ông ta đang kéo, đẩy về bên trong Uẩn Thần Điện.