Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế giới thần hồn vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc nhưng ở thế giới bên ngoài thì vẫn lặng im không gây tiếng động.
Thế nhưng là nguyên thần của một vị Chân yêu đương thời, bên trong tiếng nổ kinh khủng này, từng bước từng bước vỡ vụn!
Trong mắt phải của Sài A Tứ, bên trên Vạn Thần Hải có mây mù quấn quanh kia, thân thể sắp đâm vào bình phong bằng băng của Khương Vọng theo quán tính, đột nhiên trở nên "linh hoạt", ánh sáng bất hủ lần nữa quẩn quanh hai con ngươi.
Ánh mắt chỉ vừa chiếu, bình phong bằng băng trước mặt đã tan đi.
Mà bàn tay trái thon dài hữu lực của hắn đã rơi vào bên trên má phải của Khuyển Ứng Dương, trở tay đẩy ra, đẩy Chân yêu đương thời này sang một bên! Cũng xóa đi sinh cơ sau cùng bên trong cỗ thân thể Chân yêu này.
Thi thể Chân yêu đã chết nguyên thần, vẫn còn một lỗ to trước ngực kia cứ như vậy rơi xuống Vạn Thần Hải, bị biển mây vùi lấp... giống như Hùng Tam Tư trước đó!
Thấy cảnh này, vì sao chỉ là một con mắt của Sài A Tứ?
Bởi vì con mắt còn lại của gã, lúc này đã không còn nằm trong tầm khống chế của gã nữa.
Gã lần theo cảm xúc khó hiểu trong lòng, lảo đảo lao xuống đường núi, vừa lúc chạm phải công kích của Linh Hi Hoa.
Đối phương mặc dù đã gãy một cánh tay nhưng lại là Linh tộc Ma La Già Na, khí thế như hồng.
Sài A Tứ tự biết, nếu không có chỉ điểm của vị Thượng tôn kia, đến cả hội đấu võ Kim Dương Đài gã cũng không lên nổi chứ đừng nói đến việc tranh phong với dạng Yêu vương như Linh Hi Hoa!
Mặc dù hiện giờ gã đã không còn nhát gan sợ sệt nữa nhưng cũng không có ý nghĩ muốn đi tìm chết.
Mặc dù Thượng Tôn đã chạy nhưng hắn vẫn đã đốt lên một luồng lửa trong nội tâm của gã, tán thành gã là một Yêu tộc có bản lĩnh, gã còn có một cô nương tốt như Viên Tiểu Thanh yêu thương, sao có thể nói là không còn gì được?
Khương Vọng kia có thể nhiều lần trảm giết thiên kiêu dưới sự bao vây chặn đánh của cả đám Yêu vương, hiện giờ thậm chí còn giết được cả một Chân yêu, tạo nên kỳ thích! Ai có thể nói là Sài A Tứ gã không thể sáng tạo khả năng kia chứ?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để sáng tạo khả năng là còn sống... Tựa như Khương Vọng kia cũng là một kẻ tốt số biết trốn chạy vậy.
Sài A Tứ gã cũng là người đã từng khổ luyện thân pháp.
Linh Hi Hoa nói tiểu yêu cấm, kẻ trái lệnh chết.
Gã cũng không cảm thấy mình bị mạo phạm.
Dù sao, bây giờ gã đã không phải là thiên kiêu có tương lai chắc chắn là đại đế, cũng không còn lực lượng có thể dùng một đầu ngón tay nghiền chết một Yêu vương, Linh Hi Hoa quả thực có thể quát vào mặt gã như thế.
Người tên là Khương Vọng có thể đánh cho Linh Hi Hoa phải chạy trối chết kia đã không còn liên quan gì đến gã nữa. Gã thật sự không muốn tiến lên, muốn cứ như vậy quay người đi nhưng hai chân lại giống như có ý nghĩ của riêng nó!
Gã muốn nói gì đó, giải thích gì đó thế nhưng lại không há miệng nổi.
Giống như gã không biết vì sao mình lại bị đóa hoa kia dẫn động, vì sao lại nhớ tới gia gia, nhớ tới nhà của mình, vì sao trong mắt lại chảy xuống lệ!
Mắt phải của gã nhìn biển mây đang bay lên, nhìn người tên là Khương Vọng kia, nhìn hộ pháp thần tướng trên Thiên Yêu Pháp Đàn đang xé khong mà đi.
Mắt trái của gã nhìn Linh Hi Hoa, nhìn tấm màn linh diễm đang bay múa... Cũng nhìn bàn tay đang nắm chặt cây kiếm rỉ của mình, bỗng nhiên nhảy lên, xẹt qua thành một quỹ tích phức tạp khó hiểu trên không trung, xẻ lấy linh diễm!
Cây kiếm rỉ này tùy ý lắc một cái, trực tiếp quạt vào mặt Linh Hi Hoa, đập bay vị Ma La Già Na này ra xa mấy trăm trượng!
Gã cũng nghe thấy trong miệng mình phát ra một tiếng quát vô cùng uy nghiêm ——
"Cút!"
Sài A Tứ đã từng mơ mộng vô số lần, tưởng tượng mình có thể uy nghiêm như thế.
Nhưng kẻ yếu đến cả phẫn nộ cũng là điều buồn cười.
Một chữ "cút" cũng không đủ hung ác.
Nhưng mà có một cái tát đập bay Linh Hi Hoa kia giải thích, liền thể hiện đủ uy nghiêm.
Lúc này, gã cảm nhận được, bản thân mình đang dùng cách thức ẩn thân vào thị giác của người xem, vừa kỳ quái lại vừa lạ lẫm như vậy.
Lúc này, gã vẫn còn có thể cảm nhận được mắt miệng mũi tứ chi, thậm chí cả khí huyết đạo nguyên của mình nhưng mọi thứ của cỗ thân thể này, gã đã không còn có thể tự do điều khiển. Chỉ còn có con mắt phải là để lại cho gã, giống như cửa sổ của một gian nhà tù, cũng là tự do còn sót lại của gã.
Thân bất do kỷ, chẳng khác nào con rối xem diễn.
Kỳ quái là, trong lòng của gã lại chẳng hề sợ hãi.
Nếu như nhất định phải nói, vị Trì Vân Sơn Thần đã lâm vào ngủ say vĩnh hằng kia rốt cuộc đã dạy cho gã điều gì, gã nghĩ hẳn là ba chữ —— "Đi đối mặt".
Cho nên, gã mở to con mắt này, nghiêm túc nhìn kỹ mọi thứ trong tầm mắt, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, cũng nghiêm túc cảm thụ được, cỗ thân thể này đang phát sinh biến hóa.
Mà giờ khắc này, cảm nhận của Linh Hi Hoa....
Chỉ có hai chữ "ngơ ngác".
Hắn ta đã bị một cây sắt rỉ đánh cho hoàn toàn ngơ ngác!
Quyết đấu với Khương Vọng, hắn ta còn có thể biết mình thua ở chỗ nào, nếu có thể làm lại một lần, chắc chắn sẽ biểu hiện tốt hơn.
Nhưng một cái đập này của "Sài A Tứ" lại đập cho hắn ta hoang mang lo sợ.
Hắn ta không biết linh diễm đã bị xé ra như thế nào, không biết phòng ngự của mình bị xé ra như thế nào, không biết vì sao cây kiếm rỉ kia có thể đập vào mặt mình!
Hắn ta chỉ biết rằng... Dù có làm lại ngàn lần, vạn lần thì cũng không thể tránh được.
Hắn ta che nửa bên mặt gần như đã bị đập nát, thuận theo bay ngược ra bên ngoài, trong ánh mắt không dám có oán hận, cũng không dám nhìn Sài A Tứ. Hắn ta chỉ thấy ——
Đóa hoa nở rộ trên vách đá dựng đứng kia, tràn ra từng tầng sóng.
Bóng đêm trên đó dần bị cởi ra, màu tuyết dần sâu hơn.
Đây là sự va chạm của hai loại đạo tắc!