Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cái chết của Bồ Tát khiến thời đại suy tàn, giáng lâm mạt pháp!
Kỷ Tính Không dùng cỗ thân thể Bồ Tát này, sự tiêu vong của tin trùng này, đưa Tạ Ai vào thời đại Mạt Pháp, khiến cho chiến lực vốn không thể sử dụng quá nhiều trong thế giới Thần Tiêu của nàng ta, từng bước suy yếu... Dùng việc này để tạo nên cơ hội cho Huyền Nam Công.
Cái nhìn về phía Thần Vương Thân kia, là đang làm giao dịch với Huyền Nam Công dưới tình huống thế cục đã sụp đổ. Dùng sức mạnh cuối cùng của mình trợ giúp Huyền Nam Công, để ông ta lấy được Tam Sinh Lan Nhân Hoa, đổi lại việc đưa Tri Văn Chuông về cho Hắc Liên Tự.
Cùng lúc đó, trên không trung của Thiên Yêu Pháp Đàn, hộ pháp thần tướng kia đã bay ra, lao thẳng tới chỗ Khương Vọng vừa mới đẩy rơi thi thể Khuyển Ứng Dương.
Trong làn mưa máu xen lẫn với bông tuyết đang rơi vì cái chết của Khuyển Ứng Dương, bên ngoài Thiên Yêu Pháp Đàn lại có chín tượng thần tuần tự bay lên —— Đó là những tượng thần do Thần Vương Thân thả ra sau khi đã tự ổn định lại.
Chín bức tượng này đều đánh về phía Tạ Ai.
Thỉnh cầu giao dịch của Kỷ Tính Không... ông ta có nhận được. Nhưng ông ta còn chưa đồng ý hay từ chối, Kỷ Tính Không đã thực hiện giao dịch... Tên tặc ngốc này!
Ngay lúc này, Thiên Thu Quan tỏa ra ánh sáng long lanh kia bỗng nhiên phát ra từng luồng sương giá chói mắt. Chín con Cáo Tử Điểu không còn tới lui. Tin trùng của thời đại Mạt Pháp đứng im trước thời khắc bị vụn vỡ, đông kết bên trong Thiên Thu Quan.
Ngón tay ngọc của Tạ Ai điểm lên mi tâm của chính mình, ấn vào điểm đen kia, khiến cho những sợi hắc tuyết đều bị dừng lại tại chỗ. Thế là, trên cái trán trơn bóng như tuyết của nàng ta, có sương kết thành hắc văn.
Những hắc văn này chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng ta, nhìn thoáng qua chỉ như những kẽ nứt của sông băng.
Nàng ta quả thực đã giết chết Dạ Bồ Tát, giết chết con tin trùng này nhưng cũng dùng sức mạnh của Thiên Thu Quan để nó dừng lại ở một khắp sắp chết mà chưa chết kia. Thời đại Mạt Pháp mà Kỷ Tính Không mong đợi thế là cũng không đến!
Rầm rầm rầm!
Sau lưng nàng ta, có một ngọn núi băng nhô lên, lao ra khỏi biển mây, đứng sóng đôi với vách đá.
Mấy pho tượng thần do Huyền Nam Công thao túng đều bị ngăn hết ở phía sau núi băng, huyền băng kia mang theo sức lạnh vạn năm, không phải là thứ có thể dễ dàng phá vỡ.
Giờ phút này, giữa hai ngọn núi chỉ còn một con đường hẹp.
Nàng ta cùng Thiên Thu Quan của mình liền đứng ở trong sơn đạo.
Ngoại trừ một tên Khuyển yêu đang lảo đảo đi tới đây, không còn ai có thể ngăn cản nàng ta lấy đóa hoa kia xuống nữa.
Đôi mắt đẹp sáng rỡ của nàng ta nhìn thoáng qua Khuyển yêu kia, bàn tay nhô ra, có sương hoa nở nơi đầu ngón tay, sương ý rơi trên trên Tam Sinh Lan Nhân Hoa...
Cạch! Cạch! Cạch!
Ngón tay vừa tiếp xúc với Tam Sinh Lan Nhân Hoa của nàng ta đột nhiên bị gãy hết!
Những ngón tay nhỏ nhắn, hoàn mỹ như ngọc dễ vỡ như lưu ly, thời khắc khi nó đột nhiên gãy ra quả thực khiến lòng người tan nát!
Là ai tàn nhẫn như vậy?
Sài A Tứ mang theo cây kiếm rỉ của gã, một con mắt tỉnh tỉnh mê mê, mang theo sự tán thưởng, đáng tiếc, đau lòng, một con mắt khác lại chỉ có nghiêm túc, uy nghiêm, bễ nghễ một thế.
Vật đẹp bị phá hư luôn khiến người ta cảm thấy đau buồn, thổn thức.
Thương cho xuân đi hoa tàn, thu đến lá rơi.
Đến ngay cả kẻ bị mạnh mẽ đẩy ra nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn xem chiến trường như Linh Hi Hoa, trong mắt cũng mang theo cảm xúc đáng tiếc.
Nhưng chỉ có mắt của Tạ Ai, là vô cùng bình tĩnh.
Nàng ta không tiếp tục hái đóa Tam Sinh Lan Nhân Hoa kia nữa, cũng không để ý đến những ngón tay đã đứt gãy của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào thân ảnh cầm theo cây kiếm rỉ trước mặt, thanh âm lạnh lùng: "Sài Dận?"
Huyền Nam Công, Lộc Thất Lang, Linh Hi Hoa cùng kẻ khốn khổ mới giành lại được tự do sau khi Hổ Thái Tuế rời khỏi... nhưng vẫn đang bị thương nặng, chỉ vừa khôi phục được chút sức mạnh đã bay vội đến là Chu Huyền, đều giật nảy mình!
Sài Dận trong "Sử Đao Tạc Hải" của Nhân tộc chỉ là một cường giả Yêu tộc được miêu tả qua vài nét bút rời rạc.
Nhưng trong lòng chúng Yêu từ khi Đạo Lịch mới mở đến nay, đây lại là nhân vật truyền kỳ không thể bàn cãi!
Trước Vạn Yêu Chi Môn, ông ta đã từng khiến cho mũi nhọn của hoàng đế khai quốc của Cảnh quốc trì trệ không thể tiến.
"Sài A Tứ" đang cầm theo cây kiếm rỉ, lúc này, chậm rãi bước xuống con đường hẹp, khóe miệng khẽ nở nụ cười: "Ngươi vậy mà nhận ra ta... Ngươi là ai?"
Ngay lúc đặt câu hỏi, ông ta vẫn đi về phía trước, vấn đề vừa hạ xuống, ông ta đã lại nhấc kiếm, kiếm rỉ hơi nhấc, sông băng đã nứt, vách núi nát ——
Ông ta bước xuống từ trên núi.
Bên tay phải của ông ta là vô số mảnh băng nát vụn. Bên tay trái của ông ta là lớp bụi khói dày đặc màu vàng đất.
Hai núi đã không còn, chỉ có một con đường đi.
Con đường kia giống như đã trở thành bậc thềm cho thần tiên hạ phàm.
Thanh âm của ông ta, đã trở thành một phần quy tắc của thế giới này.
Đối với việc khống chế thế giới này, ông ta nghiễm nhiên đã vượt qua tất cả tồn tại đã từng xuất thủ trong thế giới Thần Tiêu từ trước đến nay!
Dù cho Nguyên Hi có tái thế, Vũ Trinh có phục sinh đi nữa!
Ông ta cứ như vậy nhìn Tạ Ai, kiếm đã đưa về phía trước: "Chẳng cần biết ngươi là ai, biết ta là Sài Dận, còn dám đoạt hoa của ta sao?"
Nhân tộc nhiều thiên kiêu, sơn hà mỗi ngày một đổi mới. Ông ta không biết người tới là ai nhưng ông ta cũng không cần biết người tới là ai.
Đơn giản một kiếm!