Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sài Dận bỗng nhiên cười một tiếng: “Phi Quang à Phi Quang, mời ngươi một chén rượu, cho ngươi ba ngàn năm!”
Giờ khắc này đại dương mênh mông của ông ta phóng túng, khiến gương mặt không xuất sắc của Sài A Tứ cũng có ánh sáng rung động lòng người.
Ông ta cười lớn vung lên kiếm sắt rỉ, như nắm một cây bút lông sói, hóa đầy bụng hào hùng, kiếm khí tận trời thành mực đậm, tận tình vẩy lên, viết xuống bốn chữ lớn ở mặt sau bia đá trước rừng Lục Đạo kia.
“Quên cả trời đất.”
Trước rừng Lục Đạo có bia đá.
Mặt trước, mặt sau đều có chữ viết.
Mặt trước là “Khách tới từ phương xa.”
Mặt sau là “Quên cả trời đất.”
Đây là cuộc đối thoại vượt qua thời không của hai vị Đại tổ Yêu tộc.
Có lẽ trước đây bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, suốt đời cũng không gặp nhau.
Thời điểm bọn họ toả rạng ánh hào quang, không ở cùng một thời đại.
Nhưng giờ này khắc này ở nơi này, có lẽ đã thành tri âm!
Người chí hòa đạo hợp, dù cách sơn thủy rồi sẽ gặp lại!
Câu này Vũ Trinh mở đường trước, Sài Dận viết tiếp “Khách tới từ phương xa, quên cả trời đất.”
Gần như giống một câu nói kinh điển của tiên hiền Nho gia của Nhân tộc.
Câu đầu tiên trong chương mở đầu của “Luận Ngữ”, cái gọi là “Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao? Có bằng hữu tới từ phương xa, chẳng mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?”
Câu này được đại nho chú thích là “Cánh cửa nhập đạo, nền tảng tích đức.”
Tương tự nơi đây dường nào.
Là nguồn gốc của đại đạo, vạn quy về một!
Trong tiếng cười lớn tận tình kia, Sài Dận bóp chặt Tam Sinh Lan Nhân Hoa trong tay, không có chút lưu luyến nào, phong thái phóng khoáng, giống như tiện tay ném một mảnh lá rách.
Từng điểm sáng tan lạc trong thiên địa.
Tiếng cười của ông ta cũng tan hết.
Sài A Tứ bỗng nhiên tỉnh táo lại, một lần nữa khống chế thân thể này của mình, một lần nữa xách theo kiếm sắt rỉ, một lần nữa nhìn thấy Vạn Thần hải, Phong Thần Đài, ngàn vạn tượng thần và đám Lộc Thất Lang.
Nhất thời mờ mịt!
Gã biết chuyện gì xảy ra nhất, cũng không cách nào nói nên lời nhất.
Thời gian ở chung cùng Sài Dận sao mà ngắn ngủi, nhưng từ e ngại, oán hận, ngờ vực vô căn cứ, lại đến chấn động, kích động, và kính nể gần như đầu rạp xuống đất hiện tại!
Sài Dận từ bỏ siêu thoát dễ như trở bàn tay, đem thời gian ba ngàn năm, trù tính ba ngàn năm này tặng hết cho Yêu tộc. Ông ta tự tin bỏ ba ngàn năm phấn đấu này, ông ta vẫn có thể chứng đạo siêu thoát lần nữa! Ông ta tự tin ba ngàn năm trả giá này là đáng giá!
Tuổi thọ của Thiên yêu tận một vạn năm, ta lấy nửa đời đặt cược!
Đây là ý chí bực nào, khí phách cỡ nào!
Thế giới Thần Tiêu không có một khắc nào dừng biến hóa.
Kim qua chùy của hộ pháp thần tướng kia vốn đã phong tỏa thời không của Khương Vọng.
Nhưng một vòng lại một vòng gợn sóng nhân quả, đẩy hắn ra trong thời gian ngắn ngủi.
Gợn sóng lại đâu chỉ ở chỗ Khương Vọng Huyền Nam Công, đâu chỉ ở Lộc Thất Lang Linh Hi Hoa?
Tất cả người thân ở đời này, đều có thể cảm nhận được lực lượng nhân quả ở nơi đây lúc này.
Những gợn sóng nhân quả này không phải bắt nguồn từ Tri Văn Chuông, mà bắt nguồn từ rừng Lục Đạo, trào lên trong quy tắc thế giới, dậy sóng toàn bộ thế giới Thần Tiêu!
Sau khi di hài Phi Quang tan vỡ, thế giới Thần Tiêu xây dựng trật tự thời không.
Sau khi rừng Lục Đạo xé ra, thế giới Thần Tiêu bắt đầu xác lập nhân quả, cấu trúc luân hồi.
Thế giới này đang nhảy vọt!
Tam Sinh Lan Nhân Hoa của Sài Dận, tiêu tán vào lúc này.
Bốp! Bốp! Bốp!
Những bọt nước vận mệnh trên gốc cây của rừng Lục Đạo… Vỡ vụn một cái tiếp một cái!
Vũ Tín một đôi cánh bạc trời sinh xinh đẹp, muốn thừa kế bảo tàng của Vũ Trinh, trở thành “Tiểu Vũ Trinh” danh xứng với thực.
Hùng Tam Tư muốn báo thù Tam Ác Kiếp Quân.
Chu Tranh thừa nhận mưu đồ nhiều mặt, muốn mọi việc đều thuận lợi, muốn quật khởi chân chính, để một tiếng “Huynh trưởng” kia của Chu Lan Nhược có cảm giác chân tình thực ý.
Chu Lan Nhược tay cầm Lan Nhân Nhứ Quả, sau khi Chu Ý rời trận, lấy thân quân cờ làm việc của người đánh cờ, muốn thắng được ván cờ của mình.
Dương Dũ mang Tri Văn Chuông vào cuộc, muốn thay Cổ Nan Sơn giành được hết thảy.
Thử Già Lam toàn tâm toàn ý muốn đoạt Tri Văn Chuông.
Lộc Thất Lang muốn đạp Thần hải, đoạt Thần Anh, tự cầu cơ duyên.
Linh Hi Hoa muốn trở thành Linh tộc chân chính đầu tiên trên thế gian.
Viên Mộng Cực muốn an toàn về nhà, làm quý tộc Thiên yêu của hắn ta, có được tài nguyên hưởng không hết.
Sài A Tứ tin chuyện ma quỷ của Cổ Thần vĩ đại, tự cho là yêu mang thiên mệnh, đại đế tương lai.
Xà Cô Dư muốn không gây phiền toái, thoát đi nguy hiểm, căn bản không muốn tới thế giới Thần Tiêu.
Trư Đại Lực xác lập lý tưởng Thái Bình đạo, nhưng Thái Bình đạo căn bản không tồn tại!
Thậm chí…
Hành Niệm thiền sư tiềm ẩn Yêu giới năm trăm năm, một mình một thuyền qua sông, muốn mang Tri Văn Chuông về nhà.
Hạc Hoa Đình ẩn thân trong đoạn ngắn thời gian quá khứ, muốn phục sinh ở tương lai, nối lại thần thoại.
Chu Ý mưu đoạt Bất Lão tuyền, còn muốn lấy Hạc Hoa Đình làm đồ cất giữ.
Lộc Tây Minh ngấp nghé Vạn Thần hải, tham lam muốn Thần Anh, cho rằng bằng nước cờ Khuyển Ứng Dương này, có thể thắng hết thảy.
Khuyển Ứng Dương muốn động đến chân thật của thế giới Thần Tiêu, xâm nhập quy tắc của thế giới mới sinh ra này, muốn bước ra một bước lâu dài trên con đường của mình. Muốn báo thù thay hậu duệ huyết mạch Khuyển Hi Tái, lại còn nghĩ muốn gì cứ lấy trên người thiên kiêu Nhân tộc.
Chu Huyền muốn cầm về hết thảy những thứ Chu gia mưu đồ, muốn mang về vết tích của Lan Nhân Nhứ Quả, còn muốn Sài Dận đền bù.
Hổ Thái Tuế sau khi nhìn thấy con đường siêu thoát, còn muốn xâm chiếm Phong Thần Đài, tăng tốc thành tựu trên đỉnh cao nhất.
Thiền Pháp Duyên ở trong ván cờ Thần Tiêu, trước cầu chiếm hết được hết, sau chỉ cầu đoạt lại Tri Văn Chuông.
Kỷ Tính Không ngay từ đầu đã bố cục hai con đường không liên quan với nhau, một đường muốn cướp đoạt Tri Văn Chuông, một đường muốn hái quả của Hổ Thái Tuế. Cuối cùng sau khi dạy pháp cho Ma La Già Na, lại coi trọng Tam Sinh Lan Nhân Hoa.