Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thiên kiêu Nhân tộc Khương Vọng khiến gã sợ hãi một thời, đã đạp lên con đường ánh sao trải ra xa kia, lấy tốc độ chớp mắt ngàn vạn dặm rời khỏi thế giới này!
Gã lại không lo được ổn định bản thân, không lo được đối kháng thế giới long trời lở đất này, chỉ la lên the thé: “Hắn muốn chạy!!!”
“Hắn” là ai?
Không cần lại miêu tả nữa.
Giờ khắc này, duy nhất Huyền Nam Công có thể ngăn cản Khương Vọng rời đi, đương nhiên đã phát hiện ra biến hóa sớm hơn Linh Hi Hoa.
Vũ Trinh Đại tổ và Sài Dận Đại tổ thành tựu lẫn nhau, đương nhiên làm ông ta cảm động.
Khổ tâm bày ván cờ vạn năm của Nguyên Hi Đại Đế, cuối cùng cũng bị ông ta biết hết.
Nhưng làm Thiên yêu chấp chưởng Phong Thần Đài đương thời, ông ta không có khả năng sa vào trong cảm xúc giống như mấy tiểu yêu kia.
Ông ta hoàn toàn có thể nhận thức được ý nghĩa vĩ đại của sự kiện thế giới Thần Tiêu mở ra.
Ngay khi thế giới này nhảy vọt bản chất, ông ta làm hai chuyện quan trọng nhất.
Chuyện thứ nhất, cấp tốc thông báo cho Thái Cổ hoàng thành tất cả mọi chuyện phát sinh trong thế giới Thần Tiêu, mời Yêu Hoàng lập tức triệu tập cường giả, nhất thiết phải tiến vào thế giới Thần Tiêu ngay khi thế giới Thần Tiêu nhảy vọt, triệt để đặt thế giới này vào trong tầm khống chế.
Việc này liên quan đến mệnh mạch vạn vạn năm trong tương lai của Yêu tộc, là sự việc cần giải quyết đầu tiên.
Chuyện thứ hai, lập tức khởi động phong thần! Dù là lực lượng của Phong Thần Đài Thái Cổ hoàng thành tạm thời còn không thể truyền tới, vẻn vẹn lấy Phong Thần Đài của Vạn Thần hải để làm chuyện này, sẽ vô cùng lãng phí Thần thể hoàn mỹ này… Cũng phải cấp tốc sắc phong Thần Vương thân này, làm Thần Chủ của thế giới Thần Tiêu!
Bởi vì thế giới Thần Tiêu theo đuổi vô hạn mở ra, dù Thần Chủ sắc phong thành công, cũng rất khó có quyền hành quá lớn.
Nhưng cũng không cần quyền hành gì. Nắm chắc Thần Chủ của thế giới Thần Tiêu trong tay, sơn xuyên hà lưu, phong vũ lôi điện của thế giới này ở hết trong lòng, vốn là ưu thế lớn nhất.
Việc này vừa thành công, thì chỗ tốt đối với việc khống chế thế giới Thần Tiêu, tất nhiên là không cần nhiều lời.
Khi khởi động Phong Thần Đài của Vạn Thần hải, sắc phong Thần Chủ Thần Tiêu, đồng thời mới phân ra sức lực dư thừa, vuốt phẳng gợn sóng nhân quả, ra tay ngăn cản Khương Vọng.
Thật ra một thiên kiêu Nhân tộc, giết hay không giết đều không quá quan trọng.
Thần Lâm cách xa Động Chân biết bao, Động Chân lại cách xa Diễn Đạo bao nhiêu?
Mạnh như đỉnh cao nhất, cũng rất khó phát huy tác dụng mấu chốt trong tranh đấu giữa các chủng tộc.
Mấu chốt là trong lòng Khương Vọng biết tình báo của thế giới Thần Tiêu, tiếp theo là Khương Vọng mang báu vật trên người!
Huyền Nam Công nắm hộ pháp thần tướng trong tay, đứng ở phía trên dòng lũ chảy ngược, trực tiếp ném xuống một đôi kim qua đại chùy, hóa thành núi lớn nguy nga, chùy trấn sơn hà!
Mà một tay ông ta giơ cao ——
Ngàn vạn tượng thần bày trận trên Thiên Yêu Pháp đàn, nháy mắt tản ra quá nửa!
Thần Vương thân kia đã dâng lên ánh hào quang, đang tiếp nhận Phong Thần Đài sắc phong, đều lung lay sắp đổ, có chút dấu hiệu hỏng mất!
Nếu không phải đã bỏ qua càng nhiều khả năng, dùng Phong Thần Đài của Vạn Thần hải đến ủng hộ Thần Vương thân này, thì khi lập tức rút về tượng thần nhiều như vậy, chỉ e Thần Vương thân hoàn mỹ không tỳ vết này sẽ lập tức nổ tung.
Sở dĩ muốn về thu nhiều tâm lực như vậy, cũng không phải là Khương Vọng quá khó đối phó.
Mà là Khương Vọng quả thực cạy ra nhân quả của thế giới đang nhảy vọt này, là đang mượn đạo thành đạo!
May mà cái thất bại của Khương Vọng không coi là nhiều —— so với vạn thất bại mà Vũ Trinh lấy làm nền, không tính liên quan đến đỉnh cao nhất, chỉ siêu thoát có bốn… Cái thất bại của Khương Vọng dù lặp lại ngàn vạn lần, cũng tương đối nhỏ bé.
Cho nên “Thành công” mà thế giới Thần Tiêu phản hồi cho Khương Vọng cũng không coi là nhiều.
Còn có thể bị Huyền Nam Công ông ta ảnh hưởng, đẩy đi được.
Ông ta giơ cao tay phải trực tiếp thò vào trong hư không, trong sông dài Thời Gian sóng sánh kia. Một bàn tay lớn thăm dò vào một dòng chảy thần quang, bỗng nhiên bắt được cái thìa ánh sao kia!
Ông ta muốn nghịch chuyển con đường ánh sao, mạnh mẽ dời Bắc Đẩu! Để Khương Vọng đi đến bên cạnh ông ta!
Nhưng ở thời điểm này, Khương Vọng máu me khắp người, đi lên thang trời ánh sao kia, hắn cầm lấy một sợi dây tựa như ảo mộng, như phi hồng nhảy vọt trên Tri Văn Chuông.
Huyền Nam Công nhận ra, đó là sợi dây nhân duyên buộc Khương Vọng và Tri Văn Chuông vào với nhau mà ông ta nhìn thấy lúc trước.
Sợi dây nhân duyên Hành Niệm thiền sư thắt lên!
Sợi dây này một đầu rơi vào trên con đường ánh sao, một đầu rủ xuống sông dài Thời Gian.
Mà con đường ánh sao xa xa lóe lên rồi biến mất.
Bóng dáng Khương Vọng cũng lóe lên rồi biến mất.
Dù đầu này đã ở bến bờ, hắn và con đường ánh sao của hắn đều xuất hiện ở một bờ khác của sông dài Thời Gian, nhảy ra khỏi thế giới Thần Tiêu này, vượt ngang qua tương lai xa xôi vô hạn!
Hành Niệm thiền sư đương nhiên không tính tới chuyện thế giới Thần Tiêu mở ra.
Ngay cả Yêu tộc, Vũ Trinh cũng giấu diếm được, thì đương nhiên đã giấu diếm được tất cả thế gian.
Nhưng thân là tồn tại có tính lực đệ nhất Tu Di Sơn, ông không có khả năng không cảm giác được rừng Lục Đạo, không có khả năng không phát hiện được thế giới này đang đệm lên nhân quả luân hồi.
Đỉnh cao nhất của thế gian tuy nhiều, nhưng ai có thể càng hiểu nhân quả hơn ông?
Trong kết quả tính toán mất khống chế, ông nhìn thấy “Một” bên ngoài dự kiến.
Ông giao phó Tri Văn Chuông cho Khương Vọng, không có khả năng hoàn toàn không để lại chiêu sau, chỉ trông cậy vào một tu sĩ Thần Lâm như Khương Vọng một mình mang báu vật về nhà.
Nhưng cũng chỉ có chính Khương Vọng đi đến một bước này, thủ đoạn cuối cùng này mới có thể xuất hiện.
Duy có biến số mới có thể dẫn phát biến số.
Hành Niệm tu hành “Vị Lai Tinh Túc Kiếp kinh”, chính là tìm cầu giờ khắc “Tương lai” này.
Ông dùng Nghiệp Hỏa đốt thân trong quá khứ, thành tựu nhân quả “Tương lai” tại thế giới Thần Tiêu, để lại một con đường cho Khương Vọng.
Con đường này thông đến Thiên Ngoại Thiên.
Tương lai đã tới!
Bàn tay lớn xoay vòng thần quang kia, dùng sức tóm một cái trong sông dài Thời Gian, bắt hụt trống trơn.
Huyền Nam Công mò trăng đáy nước, vốc lên một nắm nước thời gian.
Hành Niệm thiền sư trong mộng nhìn hoa, hoa nở trên bầu trời cực đại!