Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cự viên thần tướng chậm rãi chuyển động đầu, liếc mắt nhìn ‘Vải phong ấn’ trên cánh cửa Thần Tiêu kia, lại ầm ầm quay đầu trở về, nhìn lên ông lão nhỏ bé lưng gu trước mặt: “Ta cũng coi như quen biết cũ với tiên sinh… Một trăm năm này quá lâu! Giảm giá đi! Thế nào?”
Mỗi một nếp nhăn trên mặt Bặc Liêm đều rất nặng nề, nhưng nụ cười của ông luôn luôn có cảm giác rất nhẹ nhàng.
Ông cười nói: “Thiên địa từ xưa tới giờ có thường thức của nó, cò kè mặc cả cũng không thể tránh né, để lão phu nghe một chút thành ý của ngươi đi!”
Nguyên Hi nói: “Ba nhịp thở.”
Bặc Liêm trực tiếp quay người.
“Chậm đã! Ta còn có một chuyện không nói cho tiên sinh!” Nguyên Hi vội vàng nói.
Bặc Liêm quay người trở lại.
Nguyên Hi lấy thân cự viên thần tướng, ầm ầm nói: “Ngươi đã chết rồi, Bặc Liêm tiên sinh… Ngươi đã chết rất nhiều năm rồi!”
Bặc Liêm giơ chân mắng to: “Nguyền rủa lão phu à? Há không biết sông dài vận mệnh, chính là bồn tắm của lão phu sao!”
Ông vừa nói chuyện vừa xắn tay áo: “Đợi lão phu giội nước tắm, lại trấn Yêu tộc ngươi vạn vạn năm!”
Tiếng của Nguyên Hi lại trở nên rộng lớn hơn, bàn tay như núi cao nhấn một cái trên sơn đài ——
Ầm ầm ầm ầm!
Sông dài Thời Gian đột nhiên vang lên âm thanh sóng dữ, một cuốn màu vàng nhảy ra từ chỗ sâu trong thời gian, vô cùng trầm trọng bay xuống giữa không trung. Trên đó có khắc họa đạo văn, ghi chép lịch sử không cho phép thay đổi.
“Đến nhìn bút sử như sắt, sử xanh điêu khắc —— Nhân Hoàng giết Bặc Liêm, là Nhân Hoàng giết thầy Nhân Hoàng!”
Giọng Nguyên Hi nói ra từng chữ, tuyên đọc khuôn vàng thước ngọc, miêu tả khuôn phép thiên quy.
“Tiên sinh, nếu không phải ngài đưa tuyệt đại bộ phận lực lượng vào sông dài vận mệnh, để áp chế khí vận của Yêu tộc ta… Lấy tu vi của ngài, lại làm sao đến mức bị thằng nhãi ranh kia chém?”
Ông lão nhỏ bé tóc rối lưng gù, lập tức sững sờ giữa không trung: “Ta… Đã chết rồi ư?”
Ông biết ván cờ vừa kết thúc này chính là một ván sau cùng của ông. Nguyên Hi để lại tàn niệm trên đỉnh đồng thau chính là vì ông, vì xóa sạch âm u ẩn giấu trên sông dài vận mệnh của Yêu tộc, mới chờ đợi ở đây lâu như vậy.
Đúng như Nguyên Hi Đại Đế nói, tuyệt đại bộ phận lực lượng của ông đều đưa vào sông dài vận mệnh, càng giấu kín thần ý của mình trong vận mệnh của Yêu tộc, yên lặng súc tích lực lượng. Mỗi khi gặp Yêu tộc có thế quật khởi, lực lượng của ông cũng tích súc tới trình độ nhất định, luồng thần ý này ứng vận mà xuất hiện, bố cục phá hư mọi thứ.
Mỗi một lần xuất thủ đều là một ván hoàn toàn mới. Mỗi một ván đều không phát sinh liên hệ với những ván khác.
Như thế mới có thể trốn được sự truy tìm của siêu thoát giả Yêu tộc.
Luồng thần ý này hoàn toàn độc lập với bản tôn của ông, không biết thương hải tang điền. Chỉ là trong năm tháng dài đằng đẵng vượt qua mấy đại thời đại, một lần lại một lần xuất thủ với Yêu tộc… Không muốn người biết, cô độc dưới đất, một ván lại một ván cờ.
Mà ông cũng không biết, bản tôn của ông cũng đã sớm chết rồi.
Đó thậm chí đã không phải là chuyện ở thời đại này.
Ông một mực chiến đấu vì Nhân tộc trong thời gian dài dằng dặc. Nhưng đầu của ông, tại thời đại viễn cổ đã bị tế cờ chiến.
Đây là đáp án tàn khốc dòng sông Thời Gian mang đến cho ông.
Là ông một mực né tránh đối mặt, lại bị Nguyên Hi Đại Đế cưỡng ép đưa sự thực tàn khốc đến trước mặt.
Cuốn dài lịch sử bắt lấy từ trong thời gian, không giả được.
Trên đời cũng không tồn tại sách sử có thể lừa được Bặc Liêm ông.
Ông lão nhỏ bé bị vận mệnh của Nhân tộc ép tới còng lưng này, tịch mịch trông về bầu trời phía xa.
Nhìn bóng dáng trẻ tuổi đã biến mất trên bầu trời sao kia, đó là người trẻ tuổi thuộc về tương lai của Nhân tộc, lóe ra ánh sáng của Nhân đạo. Cũng là “Nhất” ông cố ý đưa vào thế giới Thần Tiêu, vì phá hỏng toàn bộ ván cờ Thần Tiêu mà hạ xuống.
Thật sự là trước đó ông chưa từng tính tới kế hoạch, mưu lược vĩ đại của Vũ Trinh, nhưng khi một vệt thần ý này ứng vận mà hiện ra, đã tự nhiên sinh ra cảnh giác, cảnh giác đối với thế giới Thần Tiêu, rồi ông cố tình hạ cờ đối ứng.
Mà ai có thể nghĩ đến, một quân cờ Thần Lâm cảnh, thật sự có thể khuấy động phong vân trong thế cục như vậy chứ?
Ông lão này im lặng thật lâu.
Đại khái nghĩ đến những năm tháng gian nan nâng máu thành lửa kia.
Nghĩ đến ông tính vô số lần, thiên mệnh đều đứng về phía yêu!
Nghĩ đến học sinh ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, cuối cùng lại giết ông.
Ông nghĩ quá nhiều, đời này của ông, mỗi một thần niệm đều chưa từng ngừng suy nghĩ.
Cuối cùng ông chỉ nói ——
“Ta nghĩ hắn có lý do của hắn.”
Tiếng này chưa dứt, thân hình của ông đã tiêu tán.
Giữa thiên địa đã không còn âm thanh dư thừa.
Chỉ có một mảnh vải thô kia, còn cô độc dán trên cánh cửa Thần Tiêu. Nếp uốn trên mảnh vải, giống như nếp nhăn thật sâu của ông.
Khi ông hiểu được ông đã chết đi, luồng thần ý này mới chính thức chết đi!
Sừng sững vạn vạn năm, che gió che mưa.
Ngay thẳng trong nhân thế, trăm năm cuối cùng!
Oanh oanh liệt liệt bên trong thế giới Thần Tiêu, đều dần dần quay về bình tĩnh.
Toàn bộ thế giới sắp hoàn thành nhảy vọt.
Huyền Nam Công vẫn nửa quỳ dưới đất, chờ đợi mệnh lệnh của Nguyên Hi Đại Đế.
Nhưng làm Thần Chủ của thế giới này, thời gian mà ông ta còn có thể giữ lại cho mình, thật ra đã không nhiều.