Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3552 - Chương 3552. Thời Đại Đại Tranh, Duy Võ An Bang [1]

Chương 3552. Thời đại đại tranh, duy Võ An bang [1]
Chương 3552. Thời đại đại tranh, duy Võ An bang [1]

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

(1): Câu này chơi chữ, có hai nghĩa: ở thời đại đại tranh, chỉ có võ mới có thể an bang và thời đại đại tranh, chỉ có Võ An.

Chiến trường Võ Nam đã là một trong những chiến trường tuyến ngoài cùng của hai tộc Nhân - Yêu.

Bởi vì từng trải qua một trận chiến mở đầu hùng vĩ liên quan đến bảy vị Diễn Đạo, trong khoảng thời gian sau, dù có kiểm soát cường độ chiến tranh thế nào, nơi này cũng kịch liệt hơn chiến trường ngang cấp khác một chút.

Một ngày này, chiến tranh không lớn không nhỏ còn đang tiếp tục, Binh sát quấy đến vạn dặm không mây.

Thành Nam Thiên và thành Võ An nguy nga sừng sững đối nhau xa xa, giống như hai con cự thú im lặng.

Bọn chúng đều từng có cơ hội thôn tính đối phương, đương nhiên đều chưa hề thực hiện được.

Triều nghị đại phu Tề quốc Văn Nhân Trầm, giao đấu với Chân Yêu Vũ tộc, thống soái Thiết Lung quân, Tước Mộng Thần.

Chiến tranh kiểu này, đối với thống soái hai bên, đều không tính là hiếm có.

Vào thời khắc nào đó, trời nắng bỗng nhiên hiện ra ngôi sao rực rỡ, ánh sáng của một vầng mặt trời kia đều bị ép xuống… Sau khi Ngọc Hành tinh một mình chói lọi, Bắc Đẩu noi theo mà hiện ra trên trời!

Có chiến sĩ tiên phong kia ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thấy một tinh tuyến xán lạn, từ xa mà đến gần, đang tới từ thiên ngoại.

Đây là cái gì?

Nhìn kỹ, nó lại giống như là một thiên lộ, từ thiên ngoại xa xôi, kéo dài một đường đến tận đây.

Mà phía trên “Thiên lộ” này, là bóng sáng rít gào làm người ta không kịp nhìn. Bầu trời lúc thì hoàn toàn đỏ đậm, lúc thì đột nhiên thấy gió lốc, lúc thì sóng biển điên cuồng cuộn trào… Sóng ngầm thâm trầm như tấm sắt, bị nguyên lực Ngũ Hành cuồng bạo xé nát. Tia sét càn quét mấy vạn dặm, chôn vùi bên trong kẽ nứt chia cắt vạn thế.

Đây là dư ba trận giao đấu cách một thế giới của Thiên Yêu Yêu tộc và Chân Quân Nhân tộc, lan tràn từ sâu trong vũ trụ đến tận nơi này!

Mà dưới bối cảnh oanh oanh liệt liệt như vậy.

Mọi người dõi mắt trông về phía xa, lại phát hiện, trên con đường sao trời này… Lại có người!

Mà từ trong dư âm giao đấu của đếm không hết cường giả đỉnh cao nhất, từ thiên ngoại không biết kia, lại có một bóng dáng đẫm máu… Đi một đường đến nơi đây!

Tóc dài hắn xõa tung, trên người đầy huyết tương, mặt mũi cũng không rõ ràng, nhưng sống lưng thẳng tắp, tự nhiên hiên ngang.

Tốc độ của hắn cũng không nhanh, khí tức có thể được xưng là suy yếu, nhưng mỗi một bước đều kiên định như vậy!

Hắn là ai?

Bên trong Thành Võ An có một am ni cô, nữ ni đến từ Tẩy Nguyệt am xây nhà mà ở lại đây, mỗi ngày tụng kinh không ngừng.

Tường thành Võ An đã sớm nhiễm máu lửa.

Ở nơi hẻo lánh ngoài tường kia, một hàng chữ được một vị thư sinh trán cao nào đó khắc, đã mơ hồ nhiều chỗ trong khói hun lửa cháy, nhưng tình nghĩa trong đó vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Thứ đốt cháy nơi đây thật ra không phải ngọn lửa chiến tranh, mà là khói lửa.

Ở am ni cô nhỏ trong thành, nữ ni cô áo xanh… Mỗi ngày đốt hương, mỗi ngày tụng kinh, cầu khẩn đều rơi ở chỗ này.

Lời cầu khẩn của nàng và lời cầu nguyện của Cẩm Tú thật ra là trăm sông đổ về một biển.

Nhưng bên trong sóng to sinh tử kia, đều bị bỏ qua.

Khi Đông Hoàng Tạ Ai làm tuyết rơi trên cầu ánh sáng, chút khói lửa này cũng đã sớm mịt mờ bốc hơi… Nhưng cũng không quan trọng.

Giống như nàng kính hương, chưa từng cúi đầu vì Bồ Tát. Tựa như nàng cầu khẩn, chưa từng cầu Phật pháp tinh tiến.

Nàng gõ mõ của nàng, tụng kinh của nàng, đốt hương của nàng… Mặc kệ người nàng yêu có trả lời hay không.

Hôm nay sau một trăm sáu mươi bảy ngày, nữ ni áo xanh bỗng nhiên lỡ tay, đập nát mõ, không nén nổi mà đứng lên trong am ni cô!

Lòng ta vốn là giếng cổ trong núi, làm sao chịu nổi một vầng trăng sáng là chàng!

Ầm ầm ù ù!

Thành Võ An sừng sững ở một bên chiến trường Võ Nam này, bỗng nhiên rung động.

Đây là ấn sắt đã được in lên toà thành trì chiến tranh này vào lúc ban đầu xây nên.

Hưởng ứng đã từng chỉ thiếu chút nữa là có thể tạo dựng lên, huýt dài như trống trời vào thời khắc này!

Nổ vang thiên cổ, nhân toại văn mình.

(Đánh vang trống trời, nhân loại thắp lửa)

Người đạp con đường sao trời mà đến là ai ư?

Hắn không cần tự thuật nữa.

Đây là tòa thành xây lên vì hắn!

Tòa thành trì này, tòa thành trì đã từng có rất nhiều người lui tới này, đã vô số lần kêu gọi cái tên kia!

Giờ khắc này nguyện lực chồng lên nhau, giờ khắc này mộng tưởng xa vời thành sự thật.

Người đi xuống từ bầu trời, chính là vị vương hầu trẻ tuổi kia!

Võ An hầu Đại Tề Khương Vọng, từ sau khi thất thủ ở Sương Phong cốc năm tháng lẻ mười bảy ngày, lại trở về từ Yêu tộc!

Trên chiến trường, một tiếng kiếm reo chợt vang lên.

Môn khách đệ nhất của Võ An Hầu phủ - Bạch Ngọc Hà, kích động không thôi, tung mình trên không trung, quét ngang một kiếm lên bạch long, rít gào trên toàn bộ chiến trường: “Thời đại đại tranh, duy Võ An bang! Nghênh Hầu gia!”

Vệ đội của Võ An hầu theo sát phía sau, đã tới chinh chiến trên chiến trường Võ Nam mấy tháng, bây giờ còn thừa lại một trăm ba mươi mốt người, từng người hung hãn. Lúc này người người mặc giáp, người người rút kiếm, kiếm khí xuyên thấu cả mây xanh: “Nghênh Hầu gia!”

Một tiếng dẫn trăm tiếng, trăm tiếng dẫn vạn tiếng.

Âm thanh kết thành sóng, âm thanh kêu thành biển.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ chiến trường Võ Nam, tất cả chiến sĩ Nhân tộc đều nghênh đón Võ An, đều chúc mừng Võ An hầu trở về!

Ban đầu trên chiến trường đang chém giết kịch liệt, Khương Vọng lấy phương thức lừng lẫy như thế giáng lâm, đại quân Yêu tộc lại bị dọa sợ hãi, nhất thời nâng binh khó tiến!

Duy chỉ có thống soái Yêu tộc, Tước Mộng Thần, một thân chiến giáp phi vũ, đứng trên lâu thành Nam Thiên, lập tức chỉ tay điểm: “Cùng bản soái bắn giết hắn!”

Hết chương 3552.
Bình Luận (0)
Comment