Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trọng Huyền Thắng cuộn tay áo lên, nói như điều đương nhiên: “Đêm nay chúng ta phải gác chân ngủ chung, để ta có thể ở cạnh chiếu cố hắn.”
Triệu Nhữ Thành tức giận chen về phía sau: “Đây là tam ca của ta, dựa vào cái gì mà lại gác chân ngủ chung với ngươi!”
Tả Quang Thù cũng gấp gáp hét lên: “Hắn là nghĩa huynh của ta, muốn gác thì cùng nhau gác!”
Vẫn là Bạch Ngọc Hà bước ra dàn xếp hiện trường: “Hầu gia nhà ta chỉ có hai cái chân, sao mà có thể gác cùng lúc nhiều người như thế được? Nếu không thì chư vị cứ về trước đi, đợi đến khi hầu gia nhà ta nghỉ ngơi đủ rồi, lại lần lượt tới cửa!”
Bang!
Đại Tề Võ An Hầu đập vỡ chén trà đầu giường: “Bạch Ngọc Hà, ngươi mẹ nó đang nói cái quái gì vậy! Tới cửa cái gì! Ngươi coi bổn hầu là cái gì!
Mọi người cười ầm lên rồi tản đi, căn phòng ồn ào náo động rất nhanh liền trở nên an tĩnh.
Bạch Ngọc Hà tiễn mọi người đi, bước vào, lặng lẽ quét sạch chén trà vỡ, mở miệng nói: “Diệp cô nương của Lăng Tiêu Các, cứ bảy ngày lại tới Võ An thành một lần. Trước khi ngài quay lại đây một ngày, nàng mới vừa vặn rời đi, không tới kịp…”
Võ An Hầu không nói lời nào, hắn ta cũng tiếp tục mở miệng nói: “Ta thấy Diệp cô nương thực sự quan tâm đến ngài, cũng chiếu cố rất tốt các huynh đệ của ngài. Mọi người trong đội vệ đội của ta đều được đưa một bộ nội giáp, một con khôi lỗi, ba tấm phù triện bảo mệnh …”
Hắn ta thấy Khương Vọng tựa như đã ngủ, không khỏi nâng cao âm lượng: “Hầu gia?”
Khương Vọng hơi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi.”
Bạch Ngọc Hà cũng mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nến nổ lách tách.
Lúc này Khương Vọng mới đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn mò mẫm trong hộp trữ vật lấy ra một cuộn giấy màu xanh nhạt được buộc lại bằng một sợi vân tuyến.
Hắn chạm nhẹ vào sợi vân tuyến, cuộn giấy trải ra trước mặt.
Những nét chữ đẹp đẽ trên đó xuất hiện từng dòng một và biến mất từng dòng một.
Đã từng xa ngoài tầm với, nhưng bây giờ dường như không thể không hiển hiện nữa, hoảng loạn chen chúc ở một chỗ ——
Có ở đó không?
Có an toàn không?
Có lạnh không?
Muốn ăn gì?
Phong cảnh ở Yêu giới thế nào?
Ngươi đến chỗ nào rồi?
Quân chớ nhớ. Ta sẽ chiếu cố An An thật tốt.
Quân chớ nhớ. Mọi thứ vẫn như cũ.
Quân chớ nhớ. Cố nhân bình yên.
Quân chớ nhớ, ta cũng không niệm tưởng.
Xin các hạ thỉnh giáo đạo thuật.
Có chút nghi hoặc về kiếm thuật, rảnh rỗi xin giải đáp.
Quân chớ nhớ, chớ nhớ...
Đây là Đồng Tự Tiên mà Diệp Thanh Vũ đã từng tặng hắn ở trên Hoàng Hà Hội.
Đây là năm tháng mười bảy ngày, là nỗi nhớ nhung dày đặc và chưa từng ngừng nghỉ.
“Một tu sĩ Thần Lâm cảnh Nhân tộc, một mình trốn về từ nội địa Yêu tộc, còn mang theo chí bảo của Nhân tộc, bí ẩn to lớn của Yêu tộc… Việc này xưa nay chưa từng có!
Chuyện này có ý nghĩa vĩ đại long trời lở đất.
Thậm chí có thể xưng là anh hùng sử thi, nên được Nhân tộc vĩnh viễn ghi khắc!
Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì sao?”
Trong gương có một âm thanh hỏi: “Trang Cao Tiện?”
Hoàng đế Đại Trang mặc một bộ miện phục, ngồi quay lưng lại cái gương, tư thế đoan nghi, thong dong hỏi: “Ý nghĩa như thế nào?”
Âm thanh trong gương nói: “Có ý nghĩa ngươi cũng không còn có thể dùng bất luận thủ đoạn ngoài sáng trong tối nào tổn thương hắn, có ý nghĩa ngươi vĩnh viễn không cách nào dao động vinh dự của hắn, có ý nghĩa chuyện ngươi làm tốt nhất là vĩnh viễn đừng bị phát hiện, có ý nghĩa ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trưởng thành, chờ hắn có một ngày đến rút kiếm giết ngươi!”
“Ngươi cười cái gì?” Âm thanh trong gương truy vấn: “Ngươi không tin hắn có thể giết được ngươi sao?”
Trang Cao Tiện nhẹ nhàng phủi phủi vạt áo: “Không, vừa lúc tương phản, cô càng ngày càng có thể nhìn thấy năng lực của hắn. Dưới loại cảnh ngộ này đều có thể còn sống sót, còn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại như thế, hắn thật sự là không thể đo lường được! Động Chân với hắn chỉ là vấn đề thời gian, Diễn Đạo cũng chưa chắc không có cơ hội.”
“Vậy ngươi cười cái gì?”
Trang Cao Tiện bình tĩnh nói: “Ngươi nói đúng, hắn hẳn là trở thành một anh hùng. Nhưng lời ngươi nói cũng không đúng, hắn trở thành một anh hùng, cũng không có nghĩa là cô phải chờ chết. Mà chỉ có ý nghĩa… Cô cần càng tài đức sáng suốt hơn, càng thần vũ hơn, càng yêu dân như con hơn, càng làm quốc thái dân an hơn.”
“Hắn là anh hùng, cô là minh quân. Hắn ở trong ánh sáng, cô cũng ở trong ánh sáng. Hắn càng tỏa sáng vạn trượng, càng có được hết thảy, thì hắn càng lẫn lộn dòng lũ trong thế tục này, trở thành một phần của thể chế… Càng không thể rút kiếm với cô!”
“Cô chẳng hề làm gì, không có chuyện gì mà không thể nói với người khác, sợ bị phát hiện gì chứ? Chân tướng là gì? Chân tướng chính là hết thảy mọi điều cô nói tới kia.”