Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng hơi im lặng, nói: “Nếu muốn mời ngươi giúp ta giết người thì sao?”
Kế Chiêu Nam không chút do dự: “Chỉ bằng ngươi đưa về một thương này, chỉ cần không phải là người Tề, thì giết ai cũng được.”
“Hứa hẹn này sẽ kéo dài đến bao lâu?” Khương Vọng hỏi.
Kế Chiêu Nam nói: “Ta sống, thì vẫn hữu hiệu. Nếu ta chết rồi, còn có sư đệ. Nếu sư đệ không đi… Ta còn có sư huynh.”
Đổi lại bất cứ người nào nói mình có khả năng không làm được, Vương Di Ngô đều nhất định sẽ đấm. Nhưng Kế Chiêu Nam nói như vậy, lại nói như vậy trước mặt Khương Vọng, Vương Di Ngô cũng liền im lặng.
Khương Vọng nhìn Kế Chiêu Nam một lần thật sâu, nghiêm túc nói: “Cho dù người bên ngoài nghĩ thế nào, nói thế nào. Kế huynh, đoạn đường lưu vong Yêu giới này, ta chưa hề trách ngươi.”
Nói xong lời này, hắn mới quay người lên long xa, theo Khâu Cát đi diện thánh.
Trên đường dài trước cửa Hầu phủ, Kế Chiêu Nam tịch mịch đứng lặng thật lâu.
Vương Di Ngô mở miệng nói: “Nhiêu sư huynh hắn…”
Lúc trước khi tin Nhiêu Bỉnh Chương chết truyền về, hắn ta còn chưa chính thức nhập môn.
Chỉ là trước đây y và Kế Chiêu Nam từng chạy tới nói, bọn họ sẽ là sư huynh của mình, còn để cho mình biểu diễn đánh quyền, đánh nát một bộ Phục Hổ Trường Quyền, bí tịch tuyệt thế đã nói lại là “Phục Hổ Trường Quyền - chân giải”.
Cái gọi là chân giải, thật sự có vài câu giải thích, như là một quyền này nên đánh như thế nào, vân vân.
Ấn tượng đối với Nhiêu Bỉnh Chương, thật ra rất mơ hồ trong lòng Vương Di Ngô. Chỉ nhớ rõ rất anh tuấn, rất vui đùa ầm ĩ.
Kế Chiêu Nam mở ra áo bào trắng, nâng thương đi đến đầu kia của phố dài, tiếng như kim thiết: “Di Ngô ngươi hãy nhớ —— “
“Kế Chiêu Nam chỉ là tiêu sái giả, Nhiêu Bỉnh Chương mới là vô song thật!!”
Người vô song trên đời, xin từ biệt!
Mấy lần mơ về tiếng ấy!
…
…
Long xa chậm rãi lái vào Đông Hoa các.
Tại nơi nửa chính thức nửa tư mật này, Khương Vọng đã không chỉ vào điện một lần.
Đèn cung đình huy hoàng, minh châu chiếu xuống từ trên cao. Thiên Tử trên giường gấm khó được buông xuống sách vở, quan sát tỉ mỉ Khương Vọng, đột nhiên nói một tiếng “Tốt lắm!”
“Võ An hầu có tiến bộ, lại để trẫm chờ ngươi!”
Khương Vọng không nói khoác đốt hương tắm rửa gì cả, quy củ hành lễ nói: “Thần có một số việc không nghĩ thông, sau khi nghiêm túc nghĩ ngợi, mới dám tới gặp bệ hạ.”
Tề Thiên Tử chậm rãi nói: “Sau này ngươi còn có rất nhiều chuyện không nghĩ ra, nhưng là người, tóm lại phải nhìn lên chỗ cao. Khi ngươi đứng đủ cao, rất nhiều chuyện cũng không tính là chuyện.”
Ông nói, giơ tay lên, ra hiệu ban thưởng ngồi, miệng thì tiếp tục nói: “Võ An hầu cho là mình… Đứng đủ cao hay không?”
Hàn Lệnh đích thân chuyển ghế đến.
Khương Vọng rủ xuống mắt nhìn giày, ngồi nửa bên mông: “Không đủ cao, nhưng đã biết lạnh.”
Thiên Tử nói: “Câu trả lời này xem như cẩn thận, nhưng thiếu mấy phần tinh thần phấn chấn! Bác Vọng Hầu còn trẻ tuổi, làm sao lại sống thành dáng vẻ già nua sớm như thế? Làm hại thiên kiêu của ta!”
Lời chỉ trích này có thể tính là nghiêm khắc.
Khương Vọng hai tay đỡ đầu gối: “Vi thần trăm lần chết hụt mới còn sống, tự biết tính mạng quý giá, mới có lòng kinh sợ, lại không phải Bác Vọng Hầu dạy điều gì. Còn xin Thiên Tử minh giám.”
Tề Thiên Tử khoát tay một cái, bày tỏ bỏ qua như vậy, lại nói: “Trẫm chờ ngươi năm tháng. Ngươi trả trẫm một niềm vui bất ngờ thật lớn.”
Ông hơi cúi người: “Hôm nay ở Đông Hoa các này, càng không có người ngoài. Lại cùng trẫm nói, ngươi muốn phần thưởng gì?”
Khương Vọng nói một cách giản dị: “Thần có thể bình an trở về, đều do Thiên Tử che chở, biết ơn trong lòng, thực sự không cần…”
Thiên Tử nhấc tay chỉ vào hắn: “Nói xạo!”
Khương Vọng lại miễn cưỡng nói: “Dựa vào ân điển của bệ hạ, thần cái gì cần có đều đã có, cho nên vô dục vô cầu…”
Thiên Tử lại chỉ tay: “Nói xạo!”
Khương Vọng dứt khoát đứng lên, đứng đến sống lưng thẳng như sắt, giọng nói như kim ngọc: “Thần cầu phương pháp Động Chân, cầu vô địch Chân Nhân, cầu chém đi phiền muộn trong lòng, cầu đời này được toại nguyện!”
Trong Đông Hoa các, sự im lặng kéo dài một hồi lâu.
Tề Thiên Tử thu lại ngón tay, cười cười: “Ngươi nghĩ thật cao xa, Khương Thanh Dương!”
Phía dưới tua ngọc, trên gương mặt của ông ta hình như có bóng ma, đó là mây đen của đế quốc vĩ đại này: “Cho dù là trẫm! Cũng không thể nói mọi chuyện hài lòng, đời này toại nguyện.”
Khương Vọng nói: “Thần cho là, hài lòng toại nguyện là quyền lợi hàng đầu. Bệ hạ chí cao vô thượng, hùng cứ Đông vực, Thánh tâm tức thiên tâm, há có gì không như ý người?”
“Người hưởng quyền lợi hàng đầu, cần nhận trách nhiệm hàng đầu.” Tề Thiên Tử nói: “Người ấy, đứng càng cao, thấy càng xa, thì nghĩ càng nhiều. Không phải ngươi muốn thế nào là có thể làm thế ấy, tùy tâm sở dục chính là hôn quân vậy, cố tình làm bậy thì là quân giặc. Được vạn dân cung phụng, làm sao có thể không lo vạn dân?”
Khương Vọng cụp mắt nói: “Thần, thiển cận!”