Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chính giữa đại điện, vẫn cung phụng bức cự Phật kia. Tay nâng nhật nguyệt, cười với chúng sinh.
Mà một vị hòa thượng mập mạp dẫn mọi người hành lễ ở Phật đài trên quảng trường lúc trước, lúc này khoác áo cà sa gấm, đi đến trước mặt Khương Vọng với nụ cười chân thành.
Ông ta cầm tay Khương Vọng thật chặt: “Tu Di Sơn chờ ngươi bao nhiêu năm!”
Chiếu Ngộ ở bên cạnh giới thiệu: “Đây là sơn chủ đương đại của Tu Di Sơn, pháp hiệu Vĩnh Đức.”
Lại nói tiếp, Khương Vọng cũng đã gặp phương trượng đương nhiệm của Huyền Không Tự, Khổ Mệnh đại sư. Đó cũng là một hòa thượng mập mạp.
Nếu nói “Mập mạp” là tiêu chuẩn phương trượng của thánh địa, tiền bối Khổ Giác ước chừng rất khó toại nguyện…
Nhưng hình thể của hai vị phương trượng mặc dù đều tương đối “Đầy đặn”, nhưng nhìn từ tướng mạo, Khổ Mệnh đại sư và Vĩnh Đức thiền sư xem như hai thái cực.
Khổ Mệnh đại sư mặt như tên, thật sự là khổ đến không thể khổ hơn, luôn luôn mang vẻ mặt buồn rười rượi, có vẻ trong lòng nóng như lửa đốt.
Vĩnh Đức thiền sư thì mang vẻ mặt tươi cười, xán lạn khôn cùng, giống như có rất nhiều chuyện vui vẻ, vui vẻ đến căn bản không giấu được. Tựa như giờ phút này, ông ta kéo tay Khương Vọng, cười lộ ra tám cái răng trắng noãn lại tròn trịa, thân thiết đến mức hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt.
“Chờ ta bao nhiêu năm… Vì sao lại nói thế?” Khương Vọng nghi ngờ nói.
Vĩnh Đức thân thiết cầm tay hắn, nắm rồi lại nắm: “Ngươi có duyên cùng Phật ta, có duyên lớn! Không biết ngươi có hứng thú nhập môn hạ của ta hay không? Cũng để một thân thần thông của ta có người kế tục!”
Chiếu Ngộ ở bên cạnh đúng lúc giải thích: “Sơn chủ Vĩnh Đức chủ tu ‘Di Lặc Hạ Sinh kinh’, một thân tu vi thông thiên triệt địa, trên ép năm trăm năm, dưới đè năm trăm năm. Thuận tiện nhắc đến, một bộ kinh này vốn là kinh của phương trượng… Ngươi hiểu ý ta không?”
Những hòa thượng Tu Di Sơn này trực tiếp như vậy, thực sự làm Khương Vọng không thích ứng lắm.
Hắn lắp bắp nói: “Ta chỉ tới… Trả chuông thôi.”
Vĩnh Đức liếc mắt nhìn Tri Văn Chuông trong tay Khương Vọng, cười tủm tỉm nói: “Cái chuông này dùng tốt chứ?”
Hồi tưởng cảnh tượng tay cầm Tri Văn Chuông quét ngang chúng Yêu Vương, đến nay hắn vẫn cảm thấy thoải mái.
Khương Vọng nói thành thật: “Đúng là chí bảo vậy!”
Vĩnh Đức nói: “Ngươi chính là vương hầu của nước bá chủ, bối cảnh cực sâu, chuông này lại do ngươi đoạt được từ Yêu tộc, nếu khăng khăng tự nắm giữ, Tu Di Sơn cũng không thể làm gì được ngươi. Vì sao lại muốn tới trả chuông vậy?”
Khương Vọng im lặng, cuối cùng nói: “Trên chuông này vẫn còn độ ấm của Hành Niệm thiền sư.”
Chiếu Ngộ ngửa mặt nhìn biển sao, trong chốc lát im ắng.
Vĩnh Đức thiền sư lại nói: “Cái tên Khổ Giác liệt kê tờ đơn cho ngươi rồi, phải không?”
Nhìn từ giọng điệu của vị sơn chủ này, tiền bối Khổ Giác thật sự là nổi tiếng khắp nơi.
Khương Vọng nói một cách thành khẩn: “Lần này ta đến Tu Di Sơn, là vâng theo nguyện vọng của Hành Niệm thiền sư, dâng tặng Phật bảo, cũng không cầu điều gì.”
Vĩnh Đức nói: “Chính pháp không dễ truyền, truyền thì lấy gạch vàng trải đất. Nếu ngươi đến Tu Di Sơn mà chẳng được gì, thì Tri Văn Chuông quý ở đâu?”
Không đợi Khương Vọng nói chuyện, Vĩnh Đức lại nói: “Thật ra Khổ Giác cũng không hiểu Tu Di Sơn ta, ngay cả Huyền Không Tự hắn đều không hiểu nhiều lắm. Chỉ quen lằng nhằng thôi… Tờ đơn hắn liệt kê kia, chỉ thường thôi. Nếu ngươi có thể đến Tu Di Sơn ta, có vài đồ tốt chân chính cho ngươi.”
Đang khi nói chuyện, Vĩnh Đức lại nhìn về phía Chiếu Ngộ: “Ta cảm thấy nếu Khương thí chủ nhập Tu Di Sơn, có thể nắm giữ Tri Văn Chuông, sư thúc nghĩ thế nào?”
Chiếu Ngộ quá sợ hãi: “Như vậy thì làm sao được? Tri Văn Chuông chính là chí bảo của sơn môn ta, Thế tôn để lại, chỉ có các thế hệ sơn chủ có thể nắm giữ!”
“Sao không được?” Vĩnh Đức cả giận nói: “Tri Văn Chuông này chính là do Khương thí chủ mang về, có thể thấy được phật duyên thâm hậu! Hành Niệm đại sư là tu vi bực nào, thấy rõ nhân quả, mà lại giao phó Tri Văn Chuông cho hắn, chứng tỏ hắn tức là tương lai!”
Chiếu Ngộ cắn răng khuyên can: “Chuyện lớn của sơn môn, không thể bất cẩn! Nào có chuyện vừa vào cửa đã nắm giữ Tri Văn Chuông? Qua nhiều thế hệ đều không tiền lệ này! Nếu phương trượng khăng khăng vì đó, nào chắn được miệng mọi người lâu dài!?”
Vĩnh Đức dựa vào lí lẽ biện luận: “Vậy ta liền truyền y bát cho hắn, bồi dưỡng hắn làm sơn chủ đời tiếp theo! Ai có ý kiến, cứ tới tìm ta!”
“Ta không đồng ý!”
“Không phải do ngươi!”
Bọn họ càng ầm ĩ càng kịch liệt, làm cho mặt đỏ tới mang tai. Nhưng ầm ĩ đi ầm ĩ lại, thấy Khương Vọng vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, bọn họ đều quăng tới ánh mắt.
Chiếu Ngộ thiền sư ho nhẹ một tiếng: “Khương tiểu thí chủ, ngươi nghĩ thế nào, không ngại nói thẳng.”
Khương Vọng nghiêm túc hành lễ, nói: “Quân tử tam giới (2), già nên tránh tham lam. Nếu ta bởi vì tham lam mà đến, chỉ e không phải phúc của Tu Di Sơn.”
(2) Quân tử tam giới: có nghĩa là quân tử có ba điều kiêng kỵ: khi còn trẻ nên kiêng sắc đẹp, khi trưởng thành nên tránh tranh đấu, khi về già nên tránh tham lam, trích trong “Luận ngữ”.
Vĩnh Đức và Chiếu Ngộ liếc nhau, nhất thời đều không nói chuyện.
Khương Vọng cởi xuống Tri Văn Chuông trên cổ tay, hai tay nâng ra, cung cung kính kính đặt trong tay Vĩnh Đức: “Bảo vật này về chủ cũ, Khương Vọng chưa phụ ước hẹn Thiên Hà, tâm này không tiếc.”
“Nếu Tu Di Sơn nhất định phải tặng ta chút gì.”
“Thì thay ta niệm Vãng Sinh kinh văn một lần đi.”
“Yêu giới đường xa, hồn phách không nơi nương tựa. Ta may mắn trở về, còn có rất nhiều người vĩnh viễn không về được.”