Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Noi theo địa điểm cũ, tuyển dụng thợ thủ công nổi danh, triều đình lại chịu dùng tiền, biệt phủ Lão Sơn tất nhiên được xây dựng tương đương khí phái.
Nhưng nữ tử như Dạ Lan Nhi đi trong đó, từ ngữ ngươi có thể nghĩ tới là “Bồng tất sinh huy” .
Người Sở yêu thích hoa phục, phục sức của Dạ Lan Nhi tinh xảo đến cực hạn. Nhưng hết thảy chỉ vàng văn ngọc, chẳng qua đều là tô điểm cho dung mạo của nàng ta.
Độc Cô Tiểu tuy là nữ tử, nhưng khi nhìn đến gương mặt này, cũng có mấy giây hoa mắt. Thật không thể tin được, người lại có thể trưởng thành dáng vẻ như vậy.
Đây là một gương mặt duy nhất khiến nàng ta cảm thấy, có thể xứng đôi với Hầu gia nhà mình.
Đều nói nữ mỹ Lý thị nổi danh khắp Lâm Truy, nàng ta vẫn luôn canh giữ ở trấn Thanh Dương, lại không được may mắn chứng kiến. Nhưng nghĩ đến dù có lớn lên thế nào, cũng không có khả năng càng xinh đẹp hơn thế này. Ngũ quan không chút tỳ vết như vậy, chẳng lẽ không phải cực hạn của “Cái đẹp” sao?
Vị mỹ nhân đệ nhất Đại Sở này, ngay cả giọng nói cũng hoàn mỹ, một câu chính là một chương nhạc.
Chính Thanh Điện được xây dựng tại trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu từng đi vào rất nhiều lần, cảm giác tuyệt vời của âm điệu cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
“Hầu phủ nhà ngươi lớn như vậy, biệt phủ đều có mấy chỗ, lại không có mấy nữ chủ nhân đương gia à?”
Âm thanh lọt vào tai, Độc Cô Tiểu mới tỉnh thần lại, nghiêm túc nói: “Hầu gia nhà ta giữ mình trong sạch, tu luyện thành si, lại là chưa hề mời vị nữ tử nào vào trong nhà.”
Dạ Lan Nhi vừa chuyển đôi mắt đẹp: “Ta lại nghe nói, hắn hưởng hết phong nguyệt Lâm Truy. Không biết bao nhiêu quý nữ Tề quốc, cầu gặp hắn một lần mà không được.”
Độc Cô Tiểu cười nói: “Ngài cũng nói, các nàng ‘Cầu mà không được’.”
“Ta vừa gặp ngươi, đã cảm thấy vô cùng hợp ý.” Dạ Lan Nhi tùy ý kéo tay Độc Cô Tiểu, một khối ngọc giác linh khí mờ mịt đã được đưa vào trong lòng bàn tay Độc Cô Tiểu: “Vật nhỏ không đáng tiền này, ngươi cứ thu đi, có chút ích lợi đối việc tu hành hiện tại của ngươi, có thể tiết kiệm ba năm năm khổ công cho ngươi.”
Chỗ tốt của khối ngọc giác này, không cần Dạ Lan Nhi giới thiệu. Cảm giác ôn nhuận truyền đến từ lòng bàn tay, đạo nguyên nhảy cẫng linh động theo đó… Tuyệt đối là vật quý hiếm Độc Cô Tiểu chưa từng tiếp xúc.
Hầu gia đối đãi nàng ta không tệ, nhưng chính Hầu gia cũng túng quẫn… Suốt ngày không phải mượn gió bẻ măng của công tử Yến Phủ, thì chính là móc tiền túi của Trọng Huyền công tử, đương nhiên không có khả năng đưa nàng bảo vật như vậy.
Độc Cô Tiểu không tránh khỏi tay của tu sĩ Thần Lâm, nhưng nàng ta lại rất kiên quyết mở bàn tay trả về lễ vật: “Độc Cô Tiểu ăn lộc của Khương gia, không chịu nổi ngũ cốc của trăm nhà. Da cô nương chớ có làm khó ta.”
Dạ Lan Nhi cũng không miễn cưỡng, thu ngọc giác lại, giọng nói vẫn dịu dàng: “Ngươi đi theo lão gia nhà ngươi bao lâu rồi?”
Trong mắt Độc Cô Tiểu tràn đầy tự hào: “Bấm tay tính ra, đã có bốn năm rồi.”
“Vậy ngươi chính là thân tín trong thân tín của hắn, khó trách biệt phủ Lão Sơn này đều giao cho ngươi phụ trách…” Nếu Dạ Lan Nhi muốn làm thân với ai, luôn luôn có thể điều chỉnh đến trạng thái thích hợp nhất. Lúc này nàng ta cười nhẹ nhàng, vô cùng thân thiện: “Lão gia nhà ngươi thích kiểu nữ tử gì?”
“Lão gia nhà nàng thích có việc thì nói thẳng!” Tiếng của Khương Vọng truyền đến từ ngoài phòng.
Trong phòng khách, Dạ Lan Nhi dáng dấp yểu điệu, nhẹ nhàng linh hoạt xoay đầu lại, bày ra hết cần cổ xinh đẹp như thiên nga, khóe miệng là nụ cười mỉm hoàn mỹ nhất: “Vấn đề này của ta, còn không đủ trực tiếp sao?”
Khương Vọng khoát tay, ra hiệu Độc Cô Tiểu lui ra, tự đi đến phía trước, ngồi xuống vị trí đối diện Dạ Lan Nhi, đi thẳng vào vấn đề: “Dạ cô nương, món nợ ân tình Dương Sùng Tổ kia, ta nhận. Chắc hẳn ngươi đến Lão Sơn, cũng không phải vì nói chuyện phiếm. Thời gian của chúng ta đều rất trân quý, không ngại thì nợ bàn về nợ.”
Độc Cô Tiểu đã đi ra phòng khách, nghe thấy ngôn ngữ giới hạn rõ ràng lần này, trong lòng kính nể không thôi. Vẻ đẹp của Dạ Lan Nhi, người thấy đều yêu. Vẫn phải là Hầu gia nhà mình, không chút thay đổi vì sắc đẹp, thật sự là nhân vật chí ở ngàn dặm!
Dạ Lan Nhi cười một tiếng: “Năm trước sau khi từ biệt ở Hoàng Lương đài, danh tiếng của Khương công tử truyền khắp, phá Hạ phong hầu, phạt Yêu vinh quang trở về đều là chuyện lớn vang dội cổ kim, nhưng điều nghe thấy đều chỉ là chuyện xưa… Duy chỉ có thiếp thân hôm nay gặp mặt công tử, mới thật có cảm giác công tử nhà hàng xóm đã trưởng thành thực, lại trưởng thành càng nhiều hơn trong tưởng tượng của thiếp thân.”
Khương Vọng không rõ ràng cho lắm: “Chỉ giáo cho?”
Dạ Lan Nhi nhìn hắn một chút, sóng nước mịt mù trong đôi mắt đẹp: “Đến bây giờ ngươi đều không nhìn ra cửa sổ.”
Khương Vọng: …
Võ An hầu là người lòng dạ rộng lớn.
Lúc trước bị ép trên ghế hỏi ‘Lão nương có đẹp hay không’, bất đắc dĩ nhảy cửa sổ thoát thân. Lần này hắn đã thành tựu Thần Lâm, tu hành rất bội thu, cũng cũng không muốn rút kiếm trở về, hỏi một tiếng bản hầu ‘Anh tuấn hạng mấy’.
Mà có phần mất tự nhiên quay lại chủ đề: “Nói đến năm trước ở Sở quốc, Dạ cô nương hình như có chuyện muốn bàn bạc cùng ta. Chỉ là khi đó chúng ta đều quá bận, vội vàng gặp mặt đã biệt ly, không có nói tỉ mỉ. Xin hỏi Dạ cô nương… Chuyện hôm nay chính là chuyện ngày hôm trước sao?”
Dạ Lan Nhi ngồi đoan trang, tư thái tốt đẹp, khẽ hớp một ngụm trà Độc Cô Tiểu bưng tới trước đó, giọng nói thốt ra từ đôi môi đỏ thấm ướt, có một loại hương vị êm ái mềm mại: “Ngươi nói cho rõ ràng. Khi đó là ngươi bận quá, hay là ta bận quá?”