Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cẩm Tú Chức thành công một cách khó tin, từ đó được hồi đáp, mang đến cho Hứa Tượng Càn một giấc Thần Lâm.
Khương Vọng thực sự vui thay cho bạn mình.
Nhưng cái dáng vẻ đắc ý ríu ra ríu rít không chịu ngừng nghỉ kia thật sự rất chướng mắt.
Nói ra thì, hắn muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Hứa Cao Ngạch thì có rất nhiều cách. Chẳng hạn như nhờ một người bạn Kinh quốc xem tình hình. Chẳng hạn như gửi một phong thư xa đắt tiền, bảo người ta đưa thẳng tới Thiên Bi Tuyết Lĩnh… Cùng lắm thì để người nhận trả tiền!
Sở dĩ cố ý điều động pháp trận đưa tin của Nam Hạ Tổng Đốc phủ, lấy của công làm việc riêng chính là muốn lấy thân phận Võ An Hầu Đại tề thông báo với thành Cực Sương…
Hứa Tượng Càn – Hứa Cao Ngạch là bạn thân của Khương Vọng ta.
Biểu hiện của Đông Hoàng của Tuyết Quốc lúc ở trong thế giới Thần Tiêu có chút kỳ quặc. Chẳng những quen thuộc với Tam Linh Lan Nhân Hoa và còn quen biết Sài Dận… Có lẽ không đơn giản chỉ là Sương Tiên Quân chuyển thế.
Khương Vọng không biết nội tình trong đó, cũng không muốn biết, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Tuy Hứa Tượng Cản có bối cảnh hùng hậu, vốn không cần lo lắng bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, nhưng hắn vẫn muốn lấy thân phận bạn bè để chống đỡ cho đối phương.
Sau khi rời khỏi Quý Ấp, Khương Vọng lại tới Minh Không Hàn Sơn một chuyến. Cũng không có việc gì, chỉ là trước khi tới Mê giới, hắn muốn tới xem một chút.
Trong thời gian ở thế giới Thần Tiêu, Thiên Yêu một thời Hạc Hoa Đình che mặt trầm mình, khiến người ta không khỏi thổn thức.
Hôm nay Minh Không Hàn Sơn đã là đất phong của Trọng Huyền Thắng – Bác Vọng hầu Đại Tế.
Núi vẫn là ngọn núi lúc trước, nhưng đã không còn dấu vết xưa kia.
Nhìn hết vẻ đẹp hoang sơ của ngọn núi này, vẫn không thấy một chút bóng dáng của Hạc gia Hàn Sơn.
Một mình hắn đi dạo trên núi, cho tới khi màn đêm buông xuống thì mới trở lại Lâm Truy.
Dưới ánh hoàng hôn vô tận, hắn nhìn xuống cơ nghiệp mà chính mình cùng Trọng Huyền Thắng đánh về, không thấy kim qua thiết mã, không thấy tinh kỳ tung bay, không thấy yêu thời cổ, không thấy người thời này.
Chỉ thấy, mặt trăng rơi xuống dãy núi.
Tựa như thế giới Thần Tiêu có được vô số khả năng, dung nạp vô số mộng tưởng lãn mạn kia.
Đã Thiên Ngoại Vô Tà, vẫn có chúng sinh nuối tiếc.
…
…
Trước lúc ra biển, các bằng hữu bàn bạc rủ nhau cùng uống một bữa rượu.
Dù sao thằng nhóc họ Khương này cũng rất có bản lĩnh gây chuyện giật gân, năm ngoái đi tới Yêu giới một chuyến theo thông lệ thì suýt nữa không được gặp lại.
Lý Long Xuyên đề nghị tới Hồng Tụ Chiêu.
Hắn ta rất thích tới Hồng Tụ Chiêu, mỗi khi có tiệc tùng tụ hội hắn ta đều sẽ tới đó, theo lời hắn ta thì chủ yếu là thích Vũ Nữ Tỳ Bà trong Bát Âm Diệu Trà.
“Xưa nay ta chưa từng tới những chỗ như thế này bao giờ cả!” Yến Phủ nghiêm nghị nói.
“Chốn ong bướm… Không thích hợp lắm thì phải?” Trọng Huyền Thắng miệng lưỡi đường hoàng.
“Đi uống chén Vụ Nữ Tỳ Bà mà thôi, đâu có làm gì, có cái gì mà không thích hợp?” Lý Long Xuyên nhìn xung quang: “Ôn Đinh Lan và Dịch Thập Tứ cũng không có ở đây!”
Hắn ta liếc nhìn Yến Phủ và Trọng Huyền Thắng, vẻ mặt rõ ràng như muốn nói: vờ vịt cái gì?
“Cái này không có liên quan gì đến việc Ôn cô nương có ở đây hay không… Đơn giản là ta không thích mà thôi.” Ánh mắt Yến Phủ đượm vẻ u sầu: “Đúng, hiện tại ta đã không thích những nơi trăng gió kia nữa.”
Trọng Huyền Thắng ra chiều thâm trầm: “Ta là một người đàn ông đã có gia đình.”
“Được, nghe Khương Vọng đi, hôm nay cho hắn làm chủ!” Lý Long Xuyên cũng lười quản bọn họ làm màu làm mè, nhìn sang Khương Vọng: “Đại anh hùng, ngươi chọn địa điểm.”
Khương Vọng thuận miệng bảo: “Vậy tới Tam Phần Hương Khí Lâu.”
Lý Long Xuyên chau mày.
Yến Phủ vẫn nghiêm túc như cũ.
Khương Vọng bổ sung: “Hôm nay Lan Tâm Uyển có hội thơ, Ôn cô nương đích thân chủ trì, lúc ở trong phủ ta có thấy thiếp mời, các nàng muốn vịnh đến khi trăng lên.”
Yến Phủ đứng dậy: “Không biết Tam Phần Hương Khí Lâu là nơi nào? Thôi, không cần nữa. Nơi có bạn hiền ắt đều là tiệc vui, chúng ta lên đường thôi!”
Trọng Huyền Thắng ho một tiếng.
Khương Vọng lại nói: “Không phải hôm nay Thập Tứ về nhà ngoại sao, trước khi nàng ấy hồi phủ, Dịch Hoài Dân sẽ sai người báo tin cho ta… Đúng rồi, lát nữa Dịch Hoài Dân cũng sẽ tới.”
Không thể không nói, quan hệ giữa người với người, đôi khi cũng có chút vi diệu.
Hai đứa con trai của Dịch Tinh Thần, một đứa thì ngốc, một đứa thì lười, năng lực bình bình. Truyền nhân mà Dịch Tinh Thần dốc lòng bồi dưỡng chính là Tiền Tuần Kiểm Phó Dử - Dương Vị Đồng. Ông ta cũng sẵn lòng chuyển giao nguồn lực chính trị của mình, hy vọng Dương Vị Đồng có thể tạo mối quan hệ với người trẻ tuổi có tiền đồ nhất triều đình Tề quốc, nhiều lần kéo hai người vào cùng một chỗ.
Mối quan hệ giữa Khương Vọng và Dương Vị Đồng không tệ, nhưng luôn có một ngăn cách nào đó, không đạt được đến mức gọi là bạn tốt.
Nhưng lại rất hợp cạ với cái tên Dịch Hoài Dân sống buông thả kia, thường xuyên tụ hội cùng nhau.
Trọng Huyền Thắng cũng rất vừa ý cậu em vợ thức thời này, lập tức cười ha hả: “Nơi mà Yến huynh không biết thì làm sao ta biết? Nhưng Tam Phần Hương Khí Lâu này, nghe tên thì có vẻ là một vườn hoa. Đi! Ta thích ngắm hoa!”
Mấy tên bạn nhậu kéo nhau ra cửa, chen chúc lên xe. Cố ý chọn xe của Khương nào đó, bởi vì trông có vẻ khiêm tốn.