Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3575 - Chương 3575. Làm Huynh Đệ, Ta Rút Trước Còn Ngươi Xông Lên

Chương 3575. Làm huynh đệ, ta rút trước còn ngươi xông lên
Chương 3575. Làm huynh đệ, ta rút trước còn ngươi xông lên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Làm huynh đệ, ta rút trước còn ngươi xông lên.

Yến Phủ thì dịch bước trong thầm lặng.

“Tới cả đi.” Khương Vô Ưu lạnh nhạt nói.

Bầu không khí như bị đông cứng, đột nhiên trở nên nặng nề.

Khương Võ An dù sâu cũng là Quân công hầu Đại tề, người có thanh danh bậc nhất trong lớp trẻ, hắn nhẹ nhàng phủi ống tay áo, ung dung tiến lên phía trước.

Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Trọng Huyền Thắng miễn cưỡng nở nụ cười, diễu phố thị chúng sau lưng Khương Vọng.

“Cung chủ nói với ta hôm nay còn chưa xong văn khóa, sao lại tới Tam Phần Hương Khí Lâu đọc sách thánh hiền?” Võ An Hầu Đại Tề đánh đòn phủ đầu.

Nụ cười nhẹ trên miệng Khương Vô Ưu biến thành cười lạnh: “Bổn cung cũng không biết, Võ An Hầu nói hôm nay có hẹn với bạn, thì ra là ở chỗ này!”

Bọn họ vốn đã hẹn hôm nay sẽ nghiệm chứng việc tu hành của đối phương, thảo luận con đường tương lai.

Nhưng đến hôm nay, ai cũng nói mình có việc.

Cho nên bèn hoãn tới ngày mai.

Không ngờ duyên phận kỳ diệu như vậy, hai người “có việc” lại đụng mặt nhau ở đây.

“Thật ra hôm nay ta tới đây là để trả nợ.” Khương Vọng thành thật đáp: “Ta nợ Tam Phần Hương Khí Lâu một món nợ nhân tình.”

Khương Vô Ưu nhíu mày: “Lấy thân trả?”

Lý Long Xuyên nhìn trời, Yến Phủ nhìn đất, Trọng Huyền Thắng nhìn ngoài cửa sổ.

Không ai lên tiếng nói giúp mình, Khương Vọng chỉ có thể tự nói: “Cung chủ thật khéo đùa.”

Khương Vô Ưu nói: “Võ An Hầu đã hiểu phong nguyệt, cửu đệ nhà ta lấy nguyên thạch trải đường, mời ngươi đi Ôn Ngọc Thủy Tạ, ngươi định lúc nào đi?”

"Ta không có ý định đi." Khương Vọng trả lời rất nhanh.

“Vì sao?” Khương Vô Ưu hỏi bâng quơ.

Khương Vọng đáp: “Ta sợ Cung chủ hiểu lầm.”

“Ồ.” Khương Vô Ưu tỏ vẻ “ta đã hiểu”: “Đi nhiều quá rồi chứ gì, ngán.”

Khương Vọng: …

Đường quai hàm xinh đẹp của Khương Vô Ưu xẹt qua, nàng hất cằm: “Ngồi đi.”

“Vẫn là… thôi vậy.” Khương Vọng nhìn đám bạn vô dụng mà mình dẫn tới, căng da đầu nói: “Chúng ta còn có một người bạn sắp tới, Dịch Hoài Dân, chắc là Cung chủ biết? Nếu tất cả đều ngồi ở đây thì có hơi chật.”

Hương Linh Nhi khéo hiểu lòng người lên tiếng: “Hầu gia khỏi phải lo, bình phong hoa thơm nơi này có thể dịch chuyển, hai bàn hợp lại thành một, mai lan tương hợp vừa khéo.”

Khương Vọng nháy mắt ra hiệu với nàng.

Nàng xấu hổ e lệ liếc mắt đưa tình đáp lại.

Khương Vô Ưu gõ bàn một cái, cắt đứt màn mắt qua mày lại của bọn họ, nhấn mạnh một lần nữa: “Ngồi.”

Đám Khương Vọng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đám Trọng Huyền Thắng đều cố ngồi xa nhất có thể, hận không thế dính lên vách tường. Duy chỉ có Khương Vọng ngồi xuống ngay bên cạnh Hoa Anh Cung chủ dưới ánh mắt ép bức của nàng… hệt như ngồi bàn chông.

“Ừm… À… Thì…” Khương Tước gia cố gắng tìm chủ đề: “Vì sao hôm nay Cung chủ lại tới đây?”

“Bổn cung tới không phải lúc?”

“Rất đúng lúc.”

“Rất đúng lúc là đúng lúc nào?”

“Chình là… hầy! Không phải hôm nay mở cửa lại sao, ngày lành!”

Khương Vô Ưu lạnh nhạt đảo mắt qua một vòng, khóe miệng mang theo ý vị không rõ: “Khi nào thì Dịch Hoài Dân tới?”

“Sắp rồi.” Khương Vọng cẩn thận đáp.

Khương Vô Ưu khẽ gật đầu: “Ta cũng có một người bạn sắp tới… Tới rồi kìa.”

Nàng đứng dậy, ngoắc tay nói: “Tú Chương, bên này!”

“Phụt!”

Yến Phủ - ngồi trong góc – phun hết trà trong miệng.

Y đang xem kịch hay của Khương Vọng, bây giờ ngay cả miễn cưỡng mỉm cười cũng không cố được nữa, che bụng dưới co cẳng chạy đi: “Người có ba việc gấp, thứ lỗi!”

Nhưng một bàn tay đã đè lên vai y, giữ chặt y tại chỗ ngồi của mình.

Khương Vô Ưu từ khi khai đạo võ đà là Thần Lâm, dễ dàng áp chế y: “Mời gặp không bằng tình cờ gặp, rượu uống chưa hết, múa còn chưa xong, Yến đại thiếu đã ngồi đây rồi, nhịn thêm một hồi, được chứ?”

“Róc rách!”

Trong hồ ngọc, mỹ nhân bơi lội vừa lúc khuấy lên một vòng bọt nước tuyệt đẹp.

Yến Phủ nhìn Khương Vọng – người duy nhất ở đây có thể dùng vũ lực cứu y.

Khương Vọng nhìn… sợi tóc phản chiếu trong cốc trà, mờ mờ ảo ảo, không biết đang nói cái gì.

Trong lúc đó, một bóng dáng mềm mại thướt tha đã đi tới.

Hôm nay Liễu Tú Chương trông rất khác!

Ngày xưa liễu yếu đào tơ, hôm nay tay áo phất gió.

Trước kia mong manh dễ vỡ, hôm nay… hủy phong dập nguyệt.

Tay áo dang rộng, ngồi ở ghế chủ vị, phong thái trang nghiêm, hiển nhiên là chủ của phòng này.

Nàng hời hợt nhìn qua, lông mày như gió, mắt đẹp như nước, nhẹ giọng nói: “Yến công tử tránh ta như tránh tà, lẽ nào Tú Chương đã làm gì có lỗi với ngài?”

Khương Vô Ưu đã buông tay từ lâu, nhưng Yến Phủ lại không bỏ trốn nữa.

Chỉ ngồi yên ở đó, mắt nhìn chằm chằm vào chén trà, giọng điệu vẫn ôn tồn lễ độ: “Liễu cô nương nói đùa, ta chỉ… đau bụng mà thôi.”

Liễu Tú Chương liếc nhìn nước trà bị phun ra trên bàn, không nói gì.

Hiếm khi Yến đại công tử túng quẫn thế này, ánh mắt vẫn không nhấc lên, nhưng một ngón tay đặt trên khăn trải bàn, dùng đạo thuật lặng lẽ lau những giọt nước vương vãi kia đi.

Nói là “lặng lẽ”, nhưng với những người ở đây, dao động đạo nguyên đột ngột như vậy có khác gì chiêng trống vang trời.

“Khương Vọng nói hôm nay Tam Phần Hương Khí Lâu mở cửa lại, có rất nhiều hoạt động đặc sắc.” Lý Long Xuyên nhìn xung quanh: “Chừng nào thì bắt đầu?”

Cũng không biết hắn ta đang giúp bạn bè đánh trống lảng hay là trong lòng thật sự nghĩ… dù sao cũng không rời khỏi đây được, chi bằng cứ mặc sức hưởng thụ.

Hắn ta hỏi Hương Linh Nhi, nhưng Hương Linh Nhi lại chỉ cười.

Liễu Tú Chương nói: “Từ trên xuống dưới, hoạt động của mỗi một tầng đều khác nhau, phải xem Lý công tử thích gì mới được. Ta bảo người dẫn ngài đi cảm thụ chút nha?”

Hiển nhiên là người làm chủ ở đây chứ không phải dựa vào thân phận bạn tốt của Khương Vô Ưu, ngồi hẳn ở chủ vị kia mà.

Yến Phủ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc, tâm trạng phức tạp không nói nên lời.

Lúc này Khương Vọng mới biết ai là người chủ trì của tòa lâu này. Dời mắt khỏi chén trà, nhìn mỹ nhân trong ao ngọc lượn lờ hơi sương cách đó không xa, như có điều suy ngẫm.

Vì món nợ nhân tình giết chết Trương Lâm Xuyên thế mệnh, hắn đã hứa sẽ che chở Tam Phần Hương Khí Lâu cho đến khi phát triển tới cấp bậc tứ đại danh quán tại Lâm Truy.

Vậy sau khi trở thành tứ đại danh quán thì sao?

Nhất định hắn sẽ không dây dưa.

Đến lúc đó Tam Phần Hương Khí Lâu phải duy trì địa vị như nào?

Có lẽ Phù Phong Liễu thị chính là đáp án.

Hết chương 3575.
Bình Luận (0)
Comment