Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vương tước Hải tộc không có kẻ yếu, có thể trấn thủ một phương ở Mê Giới, đối kháng với Vương tước Hải tộc thì cũng không thể nào là kẻ yếu được. Như Đinh Cảnh Sơn, như Mạc Thế Nghi, cũng có thể chen vào đường ranh giới của cường Thần Lâm.
Cùng là Thần Lâm nhưng lại thi lễ cung kính với Khương Vọng, thứ ông ta lễ chính là tình nghĩa đã cứu nguy cho phù đảo, cũng là lễ nghi đối với tôn vị quốc hầu.
Khương Vọng đưa tay đỡ ông ta dậy: "Là việc phải làm mà thôi, không cần nói cảm ơn."
Ánh mắt của hắn đảo qua những thi thể ngã rời ngổn ngang, lộn xộn trên phù đảo: "Chẳng bằng trảm thêm đầu địch, an ủi anh linh."
"Dựng cờ!" Hắn quát lên như thế.
Bên trên Phi Vân lâu thuyền đang tùy ý trùng sát, trục quay khởi dộng, cột buồm kéo căng thành một ngọn cờ lớn, đón gió tung bay, giữa màu cờ tím viết rõ hai chữ "Võ An".
Lúc này, phía trên lâu thuyền, có hai cột cờ lớn tung bay.
Một cây kinh vĩ kỳ, đại biểu Đại Tề.
Một cây Võ An kỳ, đại biểu Khương Vọng.
"Mặc đảo chủ, ngươi tạm thời còn chưa thể nghỉ ngơi." Khương Vọng nói: "Mời dẫn tinh binh, theo chiến hạm của bản hầu, tiến về phù đảo thứ hai cứu viện."
Mạc Thế Nghi thi lễ nói: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Ông ta nhanh chóng phi thân rời đi, triệu tập những binh lính còn có thể chiến.
Phương Nguyên Du thầm thở dài một hơi, thấy Hầu gia bây giờ còn chưa có ý định mang binh, cũng chỉ đành phải chỉ huy Phi Vân lâu thuyền, đi theo Mạc Thế Nghi.
Rõ ràng là đại thuyền trọng binh, cường cung kình nỏ, giáp sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, binh trận thuần thục cường đại... Ở đâu cũng có thể xem là cường viện, nhưng sao theo bên cạnh Hầu gia, lại luôn có cảm giác vướng víu vậy chứ?
Hở chút là ngài ấy lại bỏ thuyền mà đi!
"Ngô Tướng quân!' Khương Vọng lại nói: "Mời ngươi dẫn đường, chúng ta tiến về phù đảo thứ ba xem tình huống thế nào."
Khu vực Tân Dậu có lẽ không còn tên Vương tước Hải tộc nào nữa, nếu có thì đã sớm xuất hiện bên ngoài phù đảo thứ nhất rồi.
Lúc này, phù đảo thứ hai ở Tân Dậu không biết đã thất thủ chưa, có điều quân lực Hải tộc đóng ở đó, chắc chắn không thể nào ngăn cản được Mạc Thế Nghi cùng Phi Vân lâu thuyền.
Ngược lại là phù đảo thứ ba của khu vực Tân Dậu, nơi này bị thất thủ một cách kỳ quặc, hơn nữa còn đã thất thủ mấy ngày, có phong hiểm khó mà lường trước.
Việc đuổi giết trên chiến trường vẫn còn đang tiếp tục nhưng từ lúc đầu huyên náo giờ càng lúc càng trở nên im lặng hơn.
Những kẻ chạy được đã sớm chạy, chạy không được đã sớm bị giết, chỉ còn lại vài đội ngũ lẻ tẻ, không thể gây nên được gợn sóng gì.
Mà các chiến sĩ ở phù đảo thứ nhất, sau khi bị vây nhốt hồi lâu, lại trải qua việc bị công phá đại trận cùng phản kích trong tuyệt địa, lúc này đã sớm rã rời nằm trên mặt đất không buồn nhúc nhích.
Đô thống, đội trưởng cùng vài chiến sĩ tinh nhuệ còn sức lực, đang cố gắng đi tuần tra trên chiến trường, vừa bổ thêm đao cho mấy tên Hải tộc chưa chết hẳn, đồng thời cũng nâng đỡ các huynh đệ đã sớm mất sức lực, cho bọn họ ngồi dựa vào lẫn nhau, hỗ trợ điều chỉnh hô hấp, thuận khí huyết.
Từng rương Khí Huyết Đan, Đạo Nguyên Thạch, các loại thuốc trị thương trong địa khố, lúc này đều đã được mang ra, phân phối theo từng khu vực.
Thỉnh thoảng có những tiếng kêu đau đớn truyền ra, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng thỉnh thoảng có những tràng cười sảng khoái vang lên.
Chiến sự mặc dù thảm liệt nhưng có thể còn sống để quét dọn chiến trường, dù sao cũng may mắn hơn so với bị nằm quét dọn.
Khương Vọng cũng không chú ý đến quá nhiều, hắn tranh thủ bảo Ngô Độ Thu dẫn đường, đi về hướng phù đảo thứ ba của khu vực Tân Dậu.
"Ngô Tướng quân." Trong lúc đang bay nhanh, Khương Tước gia dùng một loại ngữ khí "ta đến kiểm tra ngươi", hờ hững nói: "Mặc đảo chủ cùng chiến hạm của bản hầu đi cứu phù đảo thứ hai, bản hầu cùng ngươi đến phù đảo thứ ba, trong binh pháp, việc này nói thế nào?"
Ngô Độ Thu không biết vì sao Võ An Hầu cứ luôn nhắc đến binh pháp với mình, trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đàng hoàng trả lời: "Cái này gọi là Tề đầu tịnh tiến, trực đảo hoàng long?"
Khương Tước gia "À" một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Sau lần này viết báo cáo cho Kỳ soái, hắn đã biết phải viết như thế nào rồi...
Lần này, xuất phát từ đảo Quyết Minh, chấp hành nhiệm vụ quân sự hiệp phòng phù đảo Đinh Mão, chắc chắn là đã không kịp thời gian.
Bên trong quân pháp của Tề quốc, "lỡ thời gian" được xem là một tội danh tương đối nguy hiểm nhưng cũng không phải là không có chỗ co giãn. Nghiêm trọng nhất thì có thể bị phạt "chém trước toàn quân", còn nhẹ nhất thì chỉ cần quất roi thống soái.
Hậu quả mà "lỡ thời gian" mang đến, cùng nguyên nhân dẫn đến "lỡ thời gian" đều là nhân tố ảnh hưởng đến tội danh.
Việc Mê Giới đổi vị trí là nguyên nhân khách quan, cũng là nguyên nhân khách quan mà bậc cường giả Thần Lâm như Khương Vọng cũng không thể chi phối, dự đoán hay thay đổi được. Bởi vậy mới dẫn đến "lỡ thời gian", dù hậu quả thế nào thì cũng không tính là quá nghiêm trọng.
Bởi vì đây là tình huống mà bất kỳ ai ở vào vị trí của hắn cũng không thể tránh khỏi.
Dưới loại tình huống này, sĩ tốt đều vô tội, chỉ có thống soái lãnh đạo là phải chịu trách nhiệm, cũng phải gánh chịu vấn trách nhất định.
Đương nhiên, dù là vấn trách nặng hay nhẹ thì đường đường là Võ An Hầu, lần đầu tiên mang binh xuất chinh liền bị vấn trách, cũng ít nhiều ảnh hưởng đến thể diện quốc hầu.
Nhưng trong quá trình "lỡ thời gian", hắn còn chủ đạo phối hợp với cứu viện phù đảo Tân Dậu, trảm Vương tước Hải tộc, đánh tan đại quân Hải tộc, đây chính là công lớn hơn tội.
Đại công cần thưởng, phạt nhẹ cũng có thể thành không.
Hưởng ứng lời cầu cứu của Ngô Độ Thu, "phải cứu đồng đội", cũng có thể bao trùm lên quân lệnh của Kỳ soái!
Đợi đến khi quét sạch Hải tộc ở Tân Dậu, bảo vệ phù đảo cho Nhân tộc rồi thì ai còn có thể nói Võ An Hầu không biết binh?