Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dưới tình huống bình thường, dù là không có Vương tước Hải tộc tọa trấn, không có đại quân chủ lực, chỉ dựa vào những chiến sĩ Hải tộc đang có mặt này cố thủ theo hải sào thì ít nhiều gì cũng có thể chèo chống một đoạn thời gian.
Đáng tiếc bọn họ gặp phải Khương Vọng.
Ngũ phủ toàn bộ triển khai, thần thông thi triển hết, lấy kiếm thế đỉnh cao nhất lặp đi lặp lại oanh kích, cường độ như vậy đã vượt qua sự nhận biết của rất nhiều Hải tộc.
Nguồn năng lượng bổ sung được cung cấp từ nguyên thạch hoàn toàn không theo kịp sự tiêu hao từ đại trận.
Hải tộc chiến sĩ vốn phát triển thể phách, khí huyết mạnh mẽ nhưng dưới sự oanh kích như thế này, cũng trực tiếp bị đại trận hút thành thây khô.
Tuy rằng trong số những chiến sĩ Hải tộc này không thiếu dũng giả dám liều mạng nhưng vẫn là câu nói kia —— hoàn toàn theo không kịp.
Lúc trước khi công thành ở chiến trường Tề Hạ, vừa phải đổi trang phục, vừa phải lừa gạt qua ải, lại vừa đánh lén, dùng vô số thủ đoạn, nhiều lần mạo hiểm.
Còn bây giờ lại có thể trực tiếp cường thế xông quan, đối mặt liền oanh tạc, san bằng cả đại trận hộ sào!
Tu sĩ Thần Lâm phổ thông không thể làm được như thế này.
Cường Thần Lâm bình thường cũng không làm được!
Màn sáng tản ra màu nhạt như sắt thép nát thành vô số mảnh sáng.
Khương Vọng rút kiếm bước vào giữa quang diễm vô tận!
Phù đảo của Nhân tộc là một hòn đảo lơ lửng, tất cả kiến trúc ở nơi này hầu như không có gì khác biệt so với ở đất liền.
Hải sào của Hải tộc thì có kết cấu như một quả cầu lớn bao gồm nhiều tầng, từ đường ranh chính giữa có thể chia thành hai nửa trên dưới.
Nửa phần dưới giống như một ngọn núi treo lơ lửng... Là núi ở đáy biển, không phải núi trên đất liền. Trên đó có kẽ nứt dày đặc, tĩnh mịch không ánh sáng, còn có vài cây rong đung đưa, giống như xúc tu của hải sào.
Bên trong những kẽ nứt của dãy núi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy những con cá nhỏ mỏng như phi đao bơi qua. Cũng có mấy con mắt quái dị, thỉnh thoảng lại lộ ra. Bọn chúng đều là hải thú cỡ nhỏ do Hải tộc nuôi dưỡng, có công dụng điều tra cùng công kích.
Nửa bộ phận trên của hải sào, ở ngoài cùng là một bộ gai nhọn cắm ngược, tụ lại ở chính giữa như những cánh hoa.
Còn ở nơi là "nhụy hoa" thì giống như một cái lồng sắt cực đại, không hề có ánh sáng, chẳng nhìn thấy được gì. Chỉ khi nào tiến vào trạng thái chiến tranh nó mới hiện ra những cửa thông đạo hình vuông dày đặc, chẳng khác nào một chiếc tổ ong được dựng thành từ thép.
Những cốt thương, diễm tiễn, phi thạch cùng những đại trận công kích kia, đều được triển khai thông qua những đường hành lang này.
Vào giờ pháp đại trận hộ sào bị kích phá, rất nhiều chiến sĩ Hải tộc cũng giết ra từ những thông đạo này.
"Các huynh đệ, theo ta công kích!'
"Giờ phút này, chiến đấu vì Hải tộc!"
Những chủng tộc có thể trường tồn tại thế gian, thì đều chưa từng thiếu anh hùng, cũng chưa từng thiếu khuyết huyết dũng.
Mặc dù thấy uy thế rợp người như thế của Khương Vọng thì những chiến sĩ đóng giữ hải sào vẫn phát động công kích quyết tử.
Khương Vọng sải bước tiến lên, đối đầu trực diện với công kích của ngàn quân, chỉ mở ngang một kiếm ——
Ngàn vạn tia kiếm như tuyết bay, một kiếm bạc đầu!
Tinh lực vô tận, đạo nguyên bàng bạc đều chứa đầy trong một kiếm này.
Cho dù Trương Tuần có sống lại cũng không thể thi triển được phong mang của một kiếm này.
Những tia kiếm khí khinh khủng như Thiên Hà chảy ngược, mạnh mẽ xông vào bên trong những thông đạo này, xoắn ra một đống thịt nát tàn xương, cũng chém cho những trận văn được khảm vào bốn vách tường mờ nhạt không rõ.
Khương Vọng đạp chân trên kiếm khí chảy xiết, như ngự phi thú bán trong suốt, chém bay mười đường hành lang cùng lúc, giống như đang mở giếng trời cho gian nhà hải sào này! Tiếp đó, nhảy xuống từ cái giếng trời này, bay vào bên trong nội bộ hải sào cầu nối giăng khắp nơi.
Đôi mắt vàng ròng của hắn đi tuần tra bốn phía, nơi mắt tiến đến, lửa cháy rợp trời!
Trường kiếm bắn ra, tiếng kiếm reo như tiếng sấm.
Lôi quang nổ tung hóa thành đao thương kiếm kích, tùy ý giết chóc đám chiến sĩ Hải tộc.
Từng tên chiến sĩ Hải tộc phi thân đánh tới, hắn tiện tay giơ kiếm, không người có thể cản!
Không có một chút xíu cơ hội nào, cũng không có nửa phần khả năng có thể phản kháng, trên thân của cường giả Nhân tộc này, các chiến sĩ Hải tộc của phù đảo thứ hai thuộc khu vực Tân Dậu chỉ cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Dù cho bọn họ có dũng khí cỡ nào, thi triển chiến thuật ra sao, vây quanh hợp kích thế nào... Thì cuối cùng cũng chỉ có thể bị chôn vùi trong tiếng kiếm khí đang gầm thét.
Đây là một trận đồ sát!
Khương Vọng giết từ thượng tầng đến hạ tầng, lại giết trở lại vào hơn ba mươi tòa quân trận nhưng trên người vẫn chưa hề dính chút máu nào. Nhất bộ thập sát, chỉ trong nháy mắt đã thanh trừng gần như trống không.
Ngô Độ Thu ở bên ngoài canh gác, chỉ thấy ánh lửa rợp trời, chỉ nghe được những tiếng gào thét vang vọng nhưng thật lâu cũng không hề thấy tên đào binh nào. Thế là hắn ta cũng bay xuống từ cái giếng trời kia, nhưng đập vào mắt chỉ thấy tàn chi ở khắp nơi, máu tuôn ra như suối... Còn có mấy đốm lửa đang chập chờn bay xuống trên không trung.
Nơi ánh mắt hắn ta nhìn thấy được không còn một vật sống.
Có rất nhiều Hải tộc cường đại hiển hiện ra hải chủ bản tướng nhưng cũng không thể để lại chút vết tích chiến đấu nào, chỉ khiến cho đám thi thể bên trong Hải sào này trở nên cồng kềnh thêm đôi chút mà thôi.
Hắn ta phi thân xuyên qua những cây cầu kết nối những kiến trúc bên trong hải sào, truy tìm theo luồng kiếm khí chưa tan hết, đến bên trong gian nhà kho vô cùng to rộng của Hải tộc, liền thấy được bóng dáng thanh sam cầm kiếm kia.