Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng mạo hiểm nhào vào hải sào có đại quân trú đóng, cũng chưa thể chân chính giết chết Ngư Quảng Uyên, trong lòng lại không mất tinh thần chút nào.
Bởi vì sa sút tinh thần không có chút ý nghĩa nào.
Thiên kiêu như Ngư Quảng Uyên, nên cẩn thận!
Hắn chỉ tỉnh táo phân tích thế cục.
Ngư Quảng Uyên giấu mình trong toà hải sào mới kia điều dưỡng, rõ ràng chính là nguyên huyết kẻ này phân ra, tất nhiên đã giao cho thuộc hạ y cực kỳ tin tưởng, mang nguyên huyết đi đến nơi loại như Sa Bà Long Vực.
Đối với Hải tộc, những nơi được quy tắc biển cả hoàn toàn bao trùm kia, là quê hương an toàn chân chính.
Mà hắn đuổi một đường tới giới vực này, truy phong trục nguyệt chưa dừng lại, tự hỏi tốc độ không chậm. Xông vào hải sào động thủ cũng là hành động lập tức thi hành trong một suy nghĩ, không hề lề mề.
Tính đến thời gian Ngư Quảng Uyên phục sinh, tính đến thời gian Ngư Quảng Uyên phân ra nguyên huyết… Nghĩ đến giọt nguyên huyết kia cũng không chạy được quá xa!
Lửa Hồi Tưởng trên đầu ngón tay, Niệm Trần tinh trong thần hồn.
Khương Vọng ẩn trong ánh sáng âm u, đi xuyên qua giới vực xa lạ này, trong nháy mắt Niệm Trần hơi cảm ứng được, hắn cũng đã bắt được Ngư Quảng Uyên vừa phục sinh!
Lập tức chuyển hướng đi nhanh!
Sát ý kiên định, còn hơn cả sắt thép.
Lúc Khương Vọng phi hành hết tốc lực, không trung cũng không còn sót lại tàn ảnh,
Khi một con phi ưng to lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Giọng nói của Ngư Quảng Uyên đã sớm lọt vào trong tai trước một bước: “Mau! Mau lên! Nhanh hơn chút nữa!”
“Như ngươi mong muốn!” Tiếng của Khương Vọng thành sấm sét, đánh đến Hải Chủ bản tướng hiện rõ, Hải tộc cõng Ngư Quảng Uyên chạy trốn trước một bước kia.
Ngư Quảng Uyên đang bay trên lưng chim ưng bỗng dưng quay đầu, đã thấy Nhân tộc kiêu mệnh kia đạp lên đóa đóa mây xanh, rút kiếm sải bước đi tới.
Y cầm một cái bình ngọc trên tay, giội xuống giữa trời!
Mấy trăm con phi ngư nho nhỏ đã mọc cánh, lấy tốc độ đụng nát âm thanh, trải về phía Khương Vọng.
Vù! Vù! Vù!
Còn chưa tới gần mục tiêu, một con tiếp một con đã bắt đầu phồng lên, chuẩn bị nổ tung!
Khương Vọng nhanh chân bước trên mây, từng đoá từng đoá hoa kiếm khí hơi mờ, như vây quanh người lại như không, từng con diễm tước màu lửa đỏ nhẹ nhàng đến ngậm.
Diễm tước ngậm kiếm hoa, tinh chuẩn đụng vào từng con phi ngư, sớm dẫn nổ chúng nó.
Một chiêu này Kiếm Hoa Diễm Tước, lần đầu tiên hắn sử dụng là ở trên Hoàng Hà Hội, đó là một khoảnh khắc thủ khôi Đại Tề kinh diễm thế nhân.
Lúc này âm thanh nổ tung liên tục vang, ánh lửa ngập trời.
Khương Vọng lại sải bước đi tới từ trong ánh lửa, đưa tay chỉ chém một kiếm!
Phi ưng to lớn kia, đến cả tiếng kêu thảm thiết cũng hoàn toàn không có, đã bị tách rời từng khúc.
Ngư Quảng Uyên phục sinh hai lần liên tiếp, nào còn có năng lực phản kháng ở trước mặt Khương Vọng? Y bị dễ dàng phong bế ngũ phủ tứ hải, bị một cái Tù Thân Tỏa Liên khóa cổ lại, bị dắt đi giống như dắt một con chó.
Khương Vọng không xác định kẻ này có phân ra thêm một nguyên huyết hay không —— hẳn là không thể nào, nhưng dù sao cũng tồn tại khả năng đó.
Hắn không có thời gian chờ đợi thêm, lại truy đuổi thêm nữa.
Cho nên hắn quyết định bắt kẻ này đi, thả lỏng năm ngày, lại đi xoắn giết, để vĩnh viễn cắt đứt hy vọng phục sinh của y.
Ngư Quảng Uyên bị người hạn chế, chịu nỗi nhục lớn, nhưng không thấy vẻ nhục nhã, mà giận dữ nói: “Thiên kiêu tranh đấu với nhau, nên phát huy hết bản thân ta, thăng hoa cực hạn! Khương Vọng, ngươi đánh lén ta, ta khó tâm phục!”
Đồ tốt của y đều bị xoắn nát trong lúc giao thủ lần đầu tiên, căn bản chưa kịp sử dụng, hiện tại chỉ có gửi trên thân sủng vật dự bị của thuộc hạ, thực sự không cam lòng.
Cho dù là “Phi Ngư Hoàn Bạo” bị phá giải dễ dàng này, cũng phải dùng cùng “Yên cẩu” mới tính là giải pháp tuyệt diệu, độc hỏa cùng sinh ra, uy năng không chỉ tăng mạnh hơn gấp mười. Bây giờ y có thể đi đâu mà tìm được?
Làm hiền sư mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ của Hải tộc, rất nhiều thủ đoạn của y đều ở trên thân sủng vật. Nhưng cho tới giờ khắc này, mới khó khăn lắm xem như thi triển một lần. Quả thực quá uất ức!
“Nếu công bằng đối đầu với ta, sinh tử cũng chưa biết đâu!”
Khương Vọng chỉ kéo một cái xích chó, để kẻ này đuổi theo, cũng không để ý tới.
Ngư Quảng Uyên lại nói: “Ta chính là hậu duệ của Huyết Vương, nều ngươi giết ta, chỉ e không đi ra được Mê Giới. Không bằng lấy ta trao đổi chỗ tốt, Huyết Vương ắt dốc túi giao hết!”
Khương Vọng vừa suy tư tuyến đường chạy trốn, vừa thuận miệng nói: “Nói đến hậu duệ của Huyết Vương, ta đã từng giết qua một tên lúc ở tại Nội Phủ Cảnh. Hắn gọi Ngư Vạn Cốc, chẳng biết ngươi có biết hay không?”
Ngư Quảng Uyên không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng cười hơi điên cuồng: “Vì tới tìm ta, ngươi chạy khắp tám chín giới vực, làm sao chấp nhất với ta như thế! Cũng bởi vì câu nói đùa ta nói với hòa thượng kia sao?”
“Thì ra ngươi cảm thấy đó là trò đùa.”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy?” Ngư Quảng Uyên cười có vẻ thần kinh: “Thế giới này mạnh được yếu thua, sinh mệnh trên bản chất là một trò chơi! Chính như ngươi bây giờ có thể khóa lại ta, ta đương nhiên cũng có thể trêu cợt hắn. Hôm nay sống, ngày mai chết, có gì mà phải báo thù?”
“Ngươi cảm thấy thế nào, là quyền tự do của ngươi.” Khương Vọng lạnh đạm nói: “Về chuyện ta làm thế nào, đó là tự do của ta.”
Ngư Quảng Uyên cười to ha ha ha: “Cho nên ngươi muốn hiên ngang lẫm liệt khiển trách ta sao? Thẩm phán ta sao?”