Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3616 - Chương 3616. Còn Có Dư Dũng Cảm, Ai Có Thể Bì Kịp?

Chương 3616. Còn có dư dũng cảm, ai có thể bì kịp?
Chương 3616. Còn có dư dũng cảm, ai có thể bì kịp?

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Năm vạn đại quân Tử Huyền Vương thống hợp này đã hoàn toàn có lực lượng quét ngang tu sĩ Thần Lâm, cho nên lửa giận của lão ta cũng càng thêm cháy bừng bừng.

Huống chi nơi xa còn liên tục có quân đội không ngừng xuất hiện.

“Tên giặc kia, có giỏi thì chớ đi!”

“Đồ hạ tiện, quyết chiến sinh tử với ta!”

“Vũ An hầu Tề quốc, chỉ biết chút bản lĩnh chạy trốn sao?”

Ba Vương tước Hải tộc, một kẻ cao giọng hơn một kẻ.

Khương Vọng một tay nhấc kiếm, một tay nắm Ngư Quảng Uyên, đã xông qua Giới Hà, thoát đi “Giới vực Hoàng đài” trú đóng trọng binh của Hải tộc, cũng không lập tức chạy trốn.

Mà hắn đột nhiên quay người, rút kiếm đặt ngang trước Giới Hà!

Mảnh vỡ quy tắc chảy xiết mãnh liệt kia, hiện ra dòng chảy ánh sáng muôn màu. Nhưng cho dù màu sắc lộng lẫy, bộ áo xanh bờ bên kia Giới Hà vẫn có phong thái sáng tỏ như cũ!

Hắn không phải không thể đi, nếu hắn đã xông ra giới vực Hoàng đài, mấy quân đội Hải tộc này lắp thêm ba đôi cánh cũng khó đuổi kịp hắn nữa.

Nhưng dưới tình huống như bây giờ, nếu hắn cứ như vậy đi, đại quân Hải tộc đã bị đốt lên lửa giận, gần như nhất định sẽ giết sạch Nhân tộc trong giới vực hắn đến này.

Lúc này hắn không biết bên trong toà giới vực này có mấy toà đảo nổi, có bao nhiêu người, nhưng hắn cảm nhận được “Nhân khí”… Cho nên hắn giơ kiếm ở đây!

Hắn vừa xoay người một cái, ba vị Vương tước Hải tộc khí thế hùng hổ, ngược lại đều sững sờ một giây.

Đại quân Hải tộc đã dựng cầu ánh sao vào Giới Hà, mà bên trong Giới Hà ngũ thải ban lan kia, bỗng nhiên vắt ngang một kẽ nứt, cầu ánh sao lập tức đứt! Chiến sĩ Hải tộc đã chen lên cầu ánh sao kia, ào ào tan nát trong ánh sáng lấp lánh.

Khương Vọng hành động tùy ý đè lại Ngư Quảng Uyên còn đang co giật, rút ra một khúc xương trong thân thể của y, trường kiếm lập tức một gọt ra một mũi nhọn, dùng khúc xương này xuyên qua Tù Thân Tỏa Liên, tiện tay ném bay, đóng lên cách đó không xa.

Sau đó hắn mới quay đầu trở lại, một mình đối mặt Giới Hà lộng lẫy, một mình đối mặt tam đại Vương tước và mấy vạn đại quân phía bên kia Giới Hà, chỉ nói một tiếng:

“Bản hầu còn có dư dũng cảm, kẻ mệnh cứng cứ đến lấy!”

Tử Huyền Vương tụ lại quận trận năm vạn đại quân, đủ để đánh nhau với Chân vương, dưới tình huống va chạm chính diện, nghiền ép Khương Vọng đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng một cây cầu ánh sao, năm vạn đại quân làm sao có thể vượt qua trong một lần được?

Cho dù trực tiếp điều động binh sát, hợp lực làm một, nhảy vọt qua cầu ánh sao… Vào lúc mới qua một nửa, có thể bị Khương Vọng nắm lấy cơ hội chặn đánh hay không? Khương Vọng lại có thực lực cản đại quân này, làm cho bọn họ không thể không chìm vào tình trạng đối kháng với bản thân Giới Hà hay không?

Càng quan trọng hơn là… Dưới tình huống Khương Vọng giơ kiếm đối lập, làm sao cầu ánh sao có thể dựng thành công được!

Giờ phút này ba vị Vương tước Hải tộc có được đại quân mấy vạn, đủ để vây quanh toàn bộ Giới Hà phá vây, Khương Vọng không có khả năng ngăn được toàn bộ —— nhưng hắn căn bản không cần ngăn lại.

Hắn chỉ cần ngăn cản cầu ánh sao để đại quân Hải tộc qua lại là đủ. Chiến sĩ Hải tộc khác, cho dù có mấy trăm mấy ngàn đến, cho dù có Vương tước Hải tộc nào vụng trộm tới… Thì có là gì đâu?

Ngay cả Ngư Quảng Uyên cũng bị đánh thành chó chết!

Thoát ly đại quân, mấy Vương tước Hải tộc này không một kẻ này có thể chống nổi ba chiêu dưới tay Khương Vọng.

Xích Nha Vương, U Ảnh Vương, Tử Huyền Vương, từng kẻ không đổi sắc mặt, mà kịch liệt truyền âm với nhau, mãi vẫn chưa có kết quả.

Vốn đã cảm thấy rất nhục nhã, vốn lửa giận đốt tâm, lúc đầu dẫn quân truy kích, thế muốn đuổi giết Khương Vọng. Thế nhưng khi Khương Vọng chân chính xoay người lại, chắn ngang trước Giới Hà, bọn họ lại đột nhiên phát hiện mình không biết có thể làm gì!

Bạch Tượng Vương xưng hắn là kiêu mệnh Nhân tộc, Huyết Vương tự tay truy sát không có kết quả, Ngư Quảng Uyên bị đánh thành chó chết. Còn có câu chuyện một thân một mình ở lãnh địa Yêu tộc toàn thân mà trở lại dần lưu truyền ra…

Cái dũng của Khương Vọng, ai có thể bì kịp?

Cầu ánh sao là tài nguyên chiến lược vô cùng trân quý, đại quân Hải tộc bên này liên tiếp dựng vài tòa, lại bị Khương Vọng liên tục hủy vài tòa, con số uổng mạng tính bằng ngàn, Hải tộc thoáng chốc đã do dự.

Trong quân không thiếu dũng sĩ, người dám mạo hiểm mưa tên không phải số ít.

Nhưng trong cục diện hẳn phải chết mà không thể sống, không có chút hi vọng nào mà lấy mạng đi lấp Giới Hà, cái chết không khỏi quá tùy tiện.

Ba Vương tước Hải tộc, ai xung phong đi đầu, qua sông này trước? Xung phong đi đầu thì phải dùng thế nào?

Những chiến sĩ hải thú kia lại không cân nhắc quá nhiều, nhưng nói trực tiếp một chút, Khương Vọng đứng bất động ở đó, ngay cả kiếm khí hộ thể bọn họ cũng không đánh tan được, chớ nói chi là đi nghiệm chứng Huyền Thiên Lưu Ly thân.

“Các ngươi còn đến hay không?” Khương Vọng giơ kiếm ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía đối điện: “Không đến thì ta phải đi đi.”

Một người một kiếm, vạn quân do dự.

Cái gọi là một người đã đủ giữ quan ải, không ngoài như vậy!

Xích Nha Vương còn đang rống lên cứu vãn chút mặt mũi: “Chúng ta là tướng tài không phải thất phu, trước không cần đấu hung ác với kẻ này! Chờ toàn bộ đại quân tập kết, ba chúng ta đều tụ tập quân trận, phân ba đường đồng thời qua sông, mặc hắn đi cản, xem hắn chống đỡ được đến lúc nào!”

U Ảnh Vương rất bội phục bậc giọng điệu ‘Triệu tập đại quân hơn mười vạn, phân ba đường xung kích cửa ải một người’ mà còn có thể ngang tàng vô cùng như vậy, lão như được thơm lây mà nói: “Rất đúng, xem hắn còn có thể cuồng bao lâu!”

Hết chương 3616.
Bình Luận (0)
Comment