Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tử Huyền Vương đã thầm mắng đám Xích Nha Vương và U Ảnh Vương mấy trăm ngàn lần trong lòng. Hai tên rùa đen này, một kẻ bị thượng cấp triệu hồi trốn mất, một kẻ dưỡng thương trốn mất, lão ta còn chưa kịp phản ứng, đã có hai Vương tước mới bị điều đến giới vực Hoàng Đài này trấn thủ.
Ngay sau đó là tin tức Huyết Vương giá lâm.
Lão ta làm một Vương tước duy nhất trải qua toàn bộ hành trình ở giới này, không thể không ra nghênh tiếp.
Sự bạo ngược của Huyết Vương, thiên hạ đều biết.
Lần này lão ta đến hoàn toàn là bất chấp khó khăn, thậm chí đều đã nghĩ kỹ lời trăn trối rồi!
“Nhân tộc Khương Vọng kia hèn hạ giảo hoạt, lấy tôn sư quốc hầu, đi làm chuyện đánh lén, càng cực kỳ vô sỉ! Nếu không phải Ngư công tử chủ quan, chắc chắn sẽ không rơi vào tay hắn!” Tử Huyền Vương đã không dám trả lời câu hỏi của Huyết Vương, cũng không dám không lên tiếng, lại càng không dám nói Niệm Vương không phải, chỉ có thể hung hăng mắng chửi Khương Vọng.
“Trước có Bạch Tượng, sau có Xích Nha. Người trước làm Vạn Cốc chết, kẻ sau làm mất Quảng Uyên.” Tiếng nói của Huyết Vương càng lúc càng mờ nhạt: “Có phải cô quá dễ nói chuyện, đến mức các ngươi đều không cần chịu trách nhiệm với cô?”
“Ti hạ sợ hãi!” Tử Huyền Vương trực tiếp quỳ mọp xuống: “Biết được Ngư công tử xảy ra chuyện, ti hạ khẩn cấp điều động binh mã, suất quân đuổi đến Giới Hà trước tiên! Nhưng ti hạ lo lắng Ngư công tử còn trong tay Khương Vọng, không dám liều mạng, sợ lầm thiên kiêu. Đến mức nắm giữ đại quân cũng vô dụng, vậy mà do dự, mất đi chiến cơ, bị Khương Vọng kia ép lui… Nếu Vương thượng có trách phạt, ti hạ đương nhiên không oán trách!”
Huyết Vương lẳng lặng nhìn lão ta một lát, thấy mồ hôi lão ta đã mướt mát đến nặng cả áo, mới khoát tay áo: “Đi thôi.”
“Ti hạ cáo lui!” Tử Huyền Vương cung cung kính kính hành lễ, rút lui hồi lâu, lui đến chỗ đã không nhìn rõ bóng dáng Huyết Vương cho lắm, mới đột nhiên quay người bay nhanh.
Lúc này một vòng mồ hôi trên trán, mới phát hiện vậy mà nhân ra mấy giọt máu… Thật là một lần sống chết trước mắt!
Huyết Vương im lặng nhìn Giới Hà trước mắt, cũng không để ý đến Tử Huyền Vương rời đi.
Giới Hà cũng không phải là trở ngại với lão, cho dù hành tẩu trong quy tắc vỡ vụn, cũng sẽ không bị quy tắc phá hư, bởi vì lão chính là Chân Vương, lão chính là “Chân”, lão chính là biểu hiện của quy tắc.
Điều làm lão trầm tư, là một đường này chạy tới không thuận lợi.
Làm tồn tại có giá trị lớn nhất trong huyết duệ của mình, lão đương nhiên coi chừng Ngư Quảng Uyên hơn xa kẻ khác. Sau khi nhận được tin tức cầu cứu của Ngư Quảng Uyên, lão đã xuất phát ngay lập tức.
Nhưng vửa mới vừa tiến vào Hoặc thế, lão lại trực tiếp mất đi cảm ứng với Ngư Quảng Uyên!
Khương Vọng có danh xưng “Kiêu mệnh Nhân tộc”, thân phận rất hiển hách tại Tề quốc, có đồ vật nào xóa sạch tin tức cầu cứu trên người cũng chẳng có gì lạ.
Đối với Chân Vương như lão, chỉ đơn giản là phí thêm chút sức lực.
Quy tắc Hoặc thế hỗn loạn, ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện.
Cho dù là loại Giới Hà hồng lưu đại biểu quy tắc vỡ vụn này, cũng có nhiều kiểu khác biệt.
Có Giới Hà sau khi sinh ra, hai bên bờ có quy tắc mê vụ tồn tại, nhất định phải đợi đến sau khi có người tu hành qua sông, quy tắc mê vụ mới có thể tan đi, hai bên bờ mới có thể cùng tồn tại.
Có Giới Hà bất kể thế nào, ở bên bờ này đều không thể thấy bờ bên kia. Vĩnh viễn phải sau khi vượt qua, mới rõ ràng đối diện là tình trạng gì.
Có Giới Hà giống như dòng sông phổ thông, bờ này bờ bên kia có thể cách sông nhìn thấy nhau, không có chút trở ngại nào.
Trong khoảng thời gian Hoặc thế chuyển vị trí vừa mới phát sinh này, cho dù là Huyết Vương lão cũng cần đợi đến sau khi dư đồ tạo dựng một lần nữa, mới có thể biết mình đi như thế nào để mau đến chỗ mục tiêu nhất.
Đương nhiên, với thực lực của lão, hoàn toàn có thể mạnh mẽ đâm tới trong mê vụ… Lão cũng quả thật làm như vậy, truy tìm vị trí Ngư Quảng Uyên truyền lại tin tức cầu cứu mà cảm ứng được trong lòng, không ngừng tới gần.
Nhưng Hoặc thế là nơi hỗn loạn như thế.
Mỗi một Giới Hà, đều có khả năng kết nối bất cứ một khu vực nào.
Thường thường sau khi vượt qua Giới Hà, lão mới phát hiện mình cách mục tiêu càng xa hơn.
Chuyện này cũng không sao cả, cho dù lão lấy tư cách Chân Vương, tăng tốc tạo dựng dư đồ vì Hải tộc. Nhưng quay người đã xông vào Thiên Tịnh quốc, đối mặt chiến một trận với Pháp gia Chân Nhân Tư Vô Minh …
Lão nóng lòng cứu hộ huyết duệ, phế sức rất lớn mới thoát thân được.
Thời gian cứ nát trong sương mù như vậy.
Đợi đến khi dư đồ thoáng rõ ràng hơn chút, tin tức mới của giới vực Hoàng Đài mới khoan thai tới chậm để lão biết được.
Khi lão rốt cục chạy tới giới vực Hoàng Đài, không chỉ có Khương Vọng đã kéo Ngư Quảng Uyên chạy, ngay cả Xích Nha Vương và U Ảnh Vương đều chạy…
Huyết Vương bước ra một bước, trực tiếp bước qua Giới Hà, lại một bước, đã thâm nhập vào trong vực này. Lão không chút keo kiệt biểu hiện ra uy nghiêm, lấy tu vi Chân Vương, động thế quan sát giới vực, bắt giữ vết tích của Khương Vọng.
Nhưng ngay lúc này, trước mặt chợt lóe lên ánh vàng, một cột cờ xí cao tới mấy trăm trượng, xé rách khoảng cách thời gian và không gian, dựng đứng trước người lão!
Lá cờ màu vàng rộng mở, lấy màu máu thêu lên hai chữ “Tuyên Uy”.
Trong lúc cờ xuất hiện, tướng quân giáp vàng tướng mạo đường đường, toàn thân cao chín thước, thể phách khôi vĩ, không cho pháp kháng cự đụng vào tầm mắt Huyết Vương.
Người đứng đầu trong tam kỳ tướng của Dương Cốc, Tuyên Uy kỳ tướng Dương Phụng!
“Ta đang muốn chơi tập kích bất ngờ, thân phủ Hoàng đài, không ngờ lại có thể gặp được Huyết Vương!” Dương Phụng trực tiếp rút đao, chiến ý gầm thét giống như đốt lên áo choàng của ông ta.
So với Huyết Vương tướng mạo hung ác, bề ngoài của ông ta thực sự quá phù hợp hình tượng anh hùng. Cho dù lấy tôn sư Chân Nhân, ý đồ tập kích giới vực Hoàng Đài, ông ta cũng nói bằng phẳng vô cùng, ngay thẳng vô cùng.
Vừa gặp đã rút đao, càng là cử chỉ hùng ngạo.
Huyết Vương quả thật hung danh hiển hách, Dương Phụng ông ta cũng là sát tinh tung hoành Mê Giới. Đã gặp, lại còn trong một hoàn cảnh tương đối công bằng thế này, không tới giết một trận, thì làm sao xứng đáng với uy danh mỗi bên gánh vác?
“Ngươi muốn tìm chết, bản vương cũng nên thành toàn!” Huyết Vương trực tiếp nhào tới, khí tức hung bạo kia mang kèm ảo ảnh huyết sắc, phảng phất dòng lũ máu tươi càn quét đến.
Miệng của lão hung ác, chiêu thức hung ác, nhưng trong lòng thì cảnh giác.
Lần này thật sự là xui xẻo…
Nhưng số mệnh của bản thân cường giả, mây gì che đậy được?
Cho tới bây giờ lão đi chỗ nào, giết tới chỗ đó, chưa từng để ý rừng thiêng nước độc gì đâu?
Hiện tại chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện, khó tránh khỏi cảm thán số phận.
Đối với một vị Chân Vương, xui xẻo là báo hiệu nguy hiểm!
…
…