Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tào Giai cũng không phát biểu ý kiến gì. Trên chiến sự Mê Giới, Kỳ Tiếu nắm giữ quyền lực tuyệt đối, cho dù bà ta sắp đặt Khương Vọng làm một lang trung cầm kích đi giữ cửa, cũng không ai có thể nói thêm gì. Cho nên hắn ta chỉ hỏi: “Ngươi định nói thế nào với Thiên Tử?”
Lôi vân dưới thuyền lớn, chưa tắt tiếng nổ, tiếng nói của Kỳ Tiếu từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh: “Võ Thần thì có thể, Quân Thần khó làm.”
Tào Giai chỉ nói: “Chiến sự tiếp theo, chúng ta đợi tin tức tốt của Kỳ soái.”
Kỳ Tiếu nói: “Chưa chắc là tin tức tốt, nhưng nhất định có tin tức.”
Bà ta không giống như Trọng Huyền Chử Lương, có một huynh trưởng chói mắt đích thân dạy dỗ, có sắc bén và tự tin thiên hạ vô song, có thể chém hết thảy trên thế gian, thường thường khẳng định thắng bại, không có lần nào không trúng.
Bà ta cũng không giống như Lý Chính Ngôn, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như danh tướng, hiển thị rõ sự dũng cảm và thong dong của danh môn quý tộc, có kỹ xảo quân sự hoa lệ cao siêu.
Bà ta cũng xuất thân từ danh môn, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác. Lúc nào cũng đối mặt nguy hiểm, và lúc nào cũng trở thành nguy hiểm.
So với thống soái xuất thân bình dân chân chính như Tu Viễn, trên người bà ta lại càng có khí tức của rừng cây hoang dã.
Tào Giai lại im lặng một hồi, sau đó sự im lặng và bóng dáng không hiện mặt mũi này cùng lọt vào trong gió mạnh.
Thuyền lớn tên là “Phúc Trạch”, tiếp tục bay lượn trên trên mây mưa.
Điềm lành (Tường Thụy) hiện, thì phúc đến vậy!
…
…
Giới vực Đinh Mão vốn có bốn tòa phù đảo, sáu tòa hải sào, vẫn luôn miễn cưỡng duy trì thế cân bằng.
Mỗi lần Mê Giới chuyển vị trí, đều là lúc thế lực thay đổi nhanh nhất, đối với Nhân tộc hay Hải tộc đều là như thế.
Phía ưu thế chắc chắn sẽ bắt lấy kỳ Mê Vụ hiếm có này, gắng đạt tới triệt để xóa sổ thế lực đối địch, tái tạo một giới vực hoàn toàn do thế lực bản tộc tự làm chủ.
Đây chính là công lớn!
Nhưng sau khi quân đội của Võ An Hầu Đại Tề chạy đến, tình thế của giới vực Đinh Mão đã phát sinh biến hóa.
Một chiếc lâu thuyền Phi Vân, một lá cờ lớn Vũ An, những nơi đi qua, không ai không tránh.
Cứ việc hành động vĩ đại trở về từ Yêu giới của Khương Vọng còn chưa được truyền ra rộng rãi trong Hải tộc.
Nhưng danh “Kiêu mệnh Nhân tộc”, hết thảy Hải tộc trà trộn Mê Giới đều rất khó không biết được.
Lúc trước Huyết Vương đã lột một tầng da của Bạch Tượng Vương xuống, Bạch Tượng Vương khóc ròng ròng, cũng đều chưa từng đổi giọng. Đợi thêm từng sự tích của Khương Vọng truyền đến từ Nhân tộc, phần lớn Hải tộc cũng bắt đầu bày tỏ tán thành đối với danh xưng này. Ngay cả chính kiêu mệnh cũng đã từng nói, hi vọng có thể gặp được Khương Vọng, thử danh này.
Tướng lĩnh Hải tộc phổ thông căn bản không cần biết Khương Vọng mạnh mẽ cỡ nào, biết kiêu mệnh mạnh cỡ nào là được, đơn giản nghe ngóng rồi chuồn.
Cho nên lâu thuyền Phi Vân lộ ra cờ xí, hoành hành đất hoang tại giới vực Đinh Mão, làm cho sáu tòa hải sào hoảng loạn cầu viện.
Võ An Hầu chân chính, lại bây giờ mới đến.
Nhiệm vụ giúp đỡ phòng ngự tự nhiên không cần nói nữa, sau khi Khương Vọng tự đến, phù đảo Nhân tộc ở giới vực Đinh Mão căn bản không cần lại cân nhắc đến chuyện phòng ngự nữa. Ngược lại, Hải tộc đóng tổ không ra, đáng để bọn họ nghĩ một vài biện pháp.
Những chiến sĩ này cũng không phải đều là người Tề hết, đến từ tông môn khác biệt, quốc gia khác biệt của Đông Vực, thậm chí còn có địa phương bên ngoài Đông Vực, cùng canh giữ biên cương vì Nhân tộc.
Trước khi quân lệnh mới chưa đến, Khương Vọng đều có đủ quyền tự chủ.
Sau khi lấy thân chịu hình, thu được quân tâm, hắn tiêu phí suốt cả ngày, lưu động các nơi, quen thuộc bố phòng và binh tướng của bốn tòa phù đảo, lại dùng hai ngày hoàn thành chỉnh huấn.
Trong đó đủ loại sự vụ rườm rà, hắn đều làm được ra hình ra dáng. Có vài việc là rập khuôn theo binh thư, có vài việc thì học cùng Trọng Huyền Thắng.
Sau đó hắn ra lệnh một tiếng, chính thức xuất binh!
Hắn cần nghiệm chứng những gì mình học được trên binh thư trong chiến tranh quân sự chính thức.
Phải trước dùng sáu tòa hải sào này luyện tay một chút, càng phải thành lập một tòa “Doanh địa Nhân tộc” đối ứng với “Giới vực Hoàng Đài” trước.
Về các phương viện quân Hải tộc Đinh Mão khẩn cấp xin đến trong lúc này …
Hắn sợ thuộc hạ không nhìn thấy chân tướng, bèn đích thân trinh sát, lặng lẽ dò xét qua không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại hắn dã có thể nói rất lớn tiếng——
Tới thì tới nha, còn mang lễ vật gì nữa!
Ngày xuất chinh.
Trên không phù đảo Đinh Mão số 1, chợt có mưa mù mịt.
Lá cờ lớn thêu lên hai chữ “Vũ An” cùng Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng kỳ đồng thời bay trên không trung.
Hạt mưa đánh vào mặt cờ rung động đôm đốp.
Sĩ tốt trên giáo trường bày trận, chúng tướng đứng yên. Không một người có dị động, âm thanh khác thường.
Bởi vì chủ soái đại quân Võ An Hầu Khương Vọng, đang ngẩng đầu đứng trên đài, cũng đang dầm mưa.
Lại nói tiếp, làm người đứng đầu Võ Huân thế hệ trẻ tuổi của đế quốc Đại Tề, đây là lần đầu tiên hắn độc lập thống quân, thống ngự mấy chục chiến tướng, mấy vạn quân tốt.
Dưới trướng mặc dù không có tinh nhuệ Cửu Tốt, cũng đều là binh mạnh được tôi luyện ra trong máu và lửa, chém giết tại Mê Giới.
Khương Vọng vốn định diễn thuyết một phen trước khi chiến đấu, cổ vũ sĩ khí một chút, cũng đã hết sức nghĩ sẵn bản thảo trong đầu, “Tham khảo” một vào cuốn sách lịch sử nổi danh.
Nhưng nhìn từng đôi mắt sáng ngời trông lại trong mưa rào dưới tướng đài kia, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy, không cần nói gì nữa.
Hắn cảm nhận được sự tin tưởng.
Mỗi một vị tướng sĩ ở đây đều không chút giữ lại mà tin tưởng hắn, tin tưởng Võ An Hầu tất nhiên sẽ dẫn mọi người giành được thắng lợi.
Vừa là bởi vì uy danh ngày xưa của hắn, cũng bởi vì mấy ngày nay ở chung.
Còn phải nói gì nữa đâu?