Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này Đồ Lương Tài đã sớm truyền âm đưa tới tình báo, Ngao Hoàng Chung này chính là danh tướng trong thế hệ tuổi trẻ của Hải tộc, những năm gần đây thanh danh vang dội tại Mê Giới. Trận chiến thành danh, là chủ đạo đánh tan một tòa “Doanh địa Nhân tộc”, ngược lại xây nên “Hoàng đài”.
Tiếng Khương Vọng vang như sấm, bày ra một tư thái dũng phu nóng lòng không đợi được: “Thiên kiêu tranh đấu, nên phát huy hết sức, cực hạn thăng hoa! Ngao Hoàng Chung, chẳng lẽ ngươi không có lá gan này sao?! Hôm nay không chiến, cả đời con đường khó tiến, ta chính là tâm ma của ngươi!”
Tiếng cười nhạt của Ngao Hoàng Chung biến thành cười to: “Võ An Hầu thật sự nhanh nhạy hiếu học, lời nói này thật quen tai! Xem ra trước khi Ngư Quảng Uyên chết, các ngươi đã tán gẫu thật lâu!”
Khương Vọng không kích động, thản nhiên hỏi: “Các ngươi rất thân quen sao?”
Ngao Hoàng Chung cười nói: “Lúc trước khi Ngư Quảng Uyên bị kiêu mệnh đè đánh, hắn cũng giải thích như vậy.” ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
“Sau đó thì sao?” Khương Vọng hỏi.
Hắn vừa nói chuyện phiếm, vừa nhấc ngón tay tỏ ý đại quân tiếp tục tiến công.
Ngao Hoàng Chung vừa chỉ huy quân đội Hải tộc phòng thủ, vừa nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Kiêu mệnh bèn buông hắn ra, để hắn chuẩn bị cho tốt… Sau đó Ngư Quảng Uyên dẫn năm Vương tước cùng đi vây đánh kiêu mệnh.”
Y vừa nói, vừa không nhịn được vui vẻ, hiển nhiên ấn tượng rất sâu sắc đối với đoạn lịch sử này của Ngư Quảng Uyên.
“Vậy hắn đúng là chuẩn bị rất tốt.” Khương Vọng đầy hứng thú: “Kết quả thế nào?”
Ngao Hoàng Chung nhún vai: “Sáu tên đều bị kiêu mệnh đánh.”
Hai vị cường giả trò chuyện nhàn nhã như không có gì, ngay trong thời khắc đại quân công thủ này kịch liệt.
Dù mũi tên ngang trời, thuật pháp chiếu thân.
Thái độ của bọn họ vẫn thong dong, như ngồi trong sân vắng.
Khương Vọng tao nhã lễ độ: “Ta và Bgao huynh mới quen đã thân, quả thực có mấy phần ngứa tay, chúng ta luận bàn mấy hiệp, thế nào? Chỉ là luận bàn mà thôi, chuyện ba năm hiệp ấy mà. Có lẽ thiên kiêu Hải tộc cũng không đến nỗi sợ hãi Nhân tộc chứ.”
Ngao Hoàng Chung mặt mũi tràn đầy vô tội: “Ngay cả Ngư Quảng Uyên ta đều không đánh lại, đương nhiên cũng không đánh lại ngươi.”
Y thành thật như thế, cũng làm cho “Tướng” này, hắn không khích nổi nữa.
Thế là Khương Vọng dựng thẳng bàn tay.
Đại quân đột nhiên ngừng thế công!
“Ngao Hoàng Chung là người thú vị, bản hầu không đành lòng tổn thương hắn. Lại thả cho sào này, đi chỗ tiếp theo!” Khương Vọng thông báo không tiến công nữa, rồi quay người trở về khoang.
Tùy ý Ngao Hoàng Chung hô thứ cái gì mà “Trò chuyện tiếp hai câu”, “Có giỏi thì chớ đi” sau lưng, một đi không trở lại.
Toàn bộ đại quân Vũ An cũng như Khương Vọng, nói đi là đi, có thứ tự rút trận. Một khắc trước thế công còn như lửa, một khắc sau đã lui binh như nước thủy triều.
Ngược lại làm chiến sĩ Hải tộc trên hải sào thứ nhất này ngơ ngác nhìn nhau.
Ngao Hoàng Chung cũng ngừng kêu gào.
Y biết rõ mặc dù Khương Vọng đi rất kiên quyết, y gọi thế nào mắng thế nào cũng vô dụng, nhưng chỉ cần y chân trước bước ra hải sào, chân sau Khương Vọng sẽ giẫm lên mu bàn chân của y mà tới.
“Vương thượng.” Một võ tướng bay sau lưng Ngao Hoàng Chung: “Tiếp theo làm sao bây giờ?”
Ngao Hoàng Chung lẩm bẩm: “Nhìn về chỉ huy chiến trận, rất nhiều vướng víu. Nếu ta có thực lực tương đương, ắt có thể dẫn quân phá đi. Nhưng nhìn vào quân thế, lúc đến ầm ầm sóng dậy, lúc đi chém đinh chặt sắt. Không hổ là hầu gia lên từ quân công. Tương phản như thế. Chẳng lẽ người chỉ huy tiến công trước đó là một người khác hoàn toàn sao? Lại hoặc hắn đang cố ý yếu thế, bán sơ hở cho ta?”
Trong sự im lặng của thuộc hạ, tay y lấy ra bàn cờ khí tức cổ xưa từ trong lòng.
Bàn cờ này được vẽ hoa văn lộng lẫy vô cùng, nhưng lại uyên cổ thâm diệu, phảng phất đi tới từ thời đại xa xưa.
Trên thực tế, nó thật sự là bảo vật truyền thừa từ thời đại Long tộc Nhân tộc cùng cai quản trị, không phải là Vương tước xuất thân hiển hách bậc này như Ngao Hoàng Chung, căn bản không thể chạm đến.
Thậm chí thân phận nó tượng trưng, càng mạnh hơn hơn công dụng của nó.
“Chúng ta làm thế nào, phải xem hắn làm thế nào. Bây giờ hắn muốn câu chúng ta ra ngoài đâu!” Ngao Hoàng Chung bình tĩnh nói: “Người này không dễ đối phó, phải hầm từ từ.”
…
…
Huyết Vương Ngư Tân Chu, quả thực chưa từng cảm thấy dày vò như thế!
Lão cũng là thiên kiêu thành danh, thần thoại quật khởi một đường, cuối cùng thành một thế hệ Chân Vương, trong cấp độ Chân Vương, cũng được kể đến là cường giả!
Nhưng huyết duệ ưu tú nhất cứ bị bắt đi như vậy, lão đích thân đuổi theo, nhưng kề cà không đuổi về nổi một hình bóng!
Thời gian trôi qua từng khắc từng khắc một, lão cũng càng thêm sốt ruột.
Bước qua Giới Hà, đầy ngập bạo ngược không chỗ phát ra, chợt thấy một tòa núi thịt nằm ngang phía trước!
Trong lòng Huyết Vương bỗng dưng lạnh lẽo.
Đây là một vị Vương tước hiển ra bản tướng Hải Chủ, cũng bị giết chết dễ dàng.
Đây là cường giả khác mà lão phái đi ra truy hồi Ngư Quảng Uyên.
Sao lại im hơi lặng tiếng bị giết chết, lại bị mình gặp được ở đây?
Lão cất cao thân hình, quả nhiên thấy nơi xa còn có một bộ thi thể, cũng là trạng thái chết không chút gợn sóng.
Đến tận đây, hai vị Vương tước am hiểu cách truy tung nhất dưới trướng lão, cũng đã bị xóa sổ sạch sẽ.
Ai làm?
Sát ý sôi trào trong lòng Huyết Vương.
“Ta tưởng là ai!” Một đạo giả mắt hạc râu ngắn, đang đạp gió mà đến, từ xa đã đánh ra một chưởng, như bầu trời sụp đổ: “Sao hôm nay Huyết Vương lại rảnh rỗi, tới đây đi dạo cùng mấy tên lâu la này?!”
Tiếng nói ông ta phóng khoáng, thế ông ta hùng phách!
Đồng tử Huyết Vương co rụt lại, thân chuyển thế chuyển.
Chân Nhân trấn thủ Thương Ngô cảnh mấy năm này Mạnh Tự! Sao lão có thể không nhận ra được?!
Người này từng là người cạnh tranh hữu lực cho vị trí chủ soái Tru Ma quân thống, trong cạnh tranh với Ân Hiếu Hằng bên, thua một phần quân lược, mới chắp tay nhường chức.
Đây chính là Cảnh Bát Giáp!
Thực lực của Mạnh Tự, đương nhiên không cần nhiều lời.
Mà đếm kỹ một đường này, ngay cả gặp Chân Nhân Pháp gia Tư Vô Minh, Tuyên Uy kỳ tướng Dương Phụng, lại thêm Mạnh Tự này nữa.
Quả thực là tam dương khai thái (2), vận may ập xuống!
(2) Thành ngữ chỉ sự may mắn, thường dùng làm lời chúc đầu năm.