Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngao Hoàng Chung chấp nhận đến trợ giúp Đinh Mão giới vực, đương nhiên là có tâm khí muốn tranh phong cùng Khương Vọng. Nhưng từ lúc mới bắt đầu, hắn ta đã quyết định lựa chọn chiến lược tránh né mũi nhọn, áp chế nhuệ khí, tùy thời mà động.
Trên tay hắn ta có một trận kỳ bàn, được truyền thừa lại từ thời Nhân Long cộng trị, tên là "Càn Long Cửu Huyễn Đại Na Di Kỳ bàn được phân thành tử và mẫu, một bàn chín cờ.
Càn long bàn nằm trong tay, có thể tùy ý đi thẳng đến chín địa điểm đã đặt cờ.
Hắn ta đơn độc đi xuyên qua Giới Hà, giấu thân ở đất hoang, để thuộc hạ mang theo chín cây huyễn cờ tiến vào tòa hải sào thứ nhất. Lặn sâu như vậy, là vì muốn tìm đúng cơ hội, cho Khương Vọng một đòn đau.
Mặc dù bởi vì hộ sào đại trận không duy trì được nên bị ép phải ra tay sớm nhưng hắn ta cũng không để ý quá nhiều.
Bởi vì hắn ta thực sự xem Khương Vọng là đối thủ, thậm chí là đối thủ khiêu chiến lớn nhất trong lần xuất thế này. Nếu như có thể dễ dàng đắc thủ, thì hắn ta quả thực khó mà tin được.
Từ dầu đến giờ, hắn ta vẫn luôn đặt mình ở vị trí người khiêu chiến, từ mới bắt đầu đã dự định việc mình thất bại.
Năm tòa quặng mỏ Mê Tinh không chiến mà mất, là cái giá phải trả mà hắn ta cảm thấy bản thân mình có thể tiếp nhận sau khi tính toán kỹ lưỡng.
Mà bản thân hắn ta cũng cho rằng, trình độ thắng lợi này, tuyệt đối sẽ không khiến Khương Vọng hài lòng.
Thiên kiêu thiên kiêu, tuổi nhỏ thành danh, làm sao có thể không có ý kiêu ngạo?
Khương Võ An thu hoạch được đại công trên chiến trường Tề Hạ, ở thế giới Thiên Ngục còn xông xáo ra được đại danh, hắn ta có thể chịu được việc đến cả một toàn hải sào cũng không thể đánh tan trong giới vực Đinh Mão nho nhỏ này sao?
Ngao Hoàng Chung là muốn liên tục dập tắt nhuệ khí của Khương Vọng từ trên sáu tòa hải sào trong Đinh Mão giới vực này. Nhịn đến khi Khương Vọng chân chính lộ ra sơ hở trí mạng mới thôi.
Có câu nói Nhất cổ tác khí, tái suy tam kiệt. (1)
(1) Vì sự nóng máu nhất thời mà làm bản thân kiệt sức suy yếu.
Thời khắc đại quân Nhân tộc suy kiệt chính là lúc Ngao Hoàng Chung hắn ta tỏa sáng.
Nhưng nếu như sơ hở mà hắn ta mong muốn từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện, vậy hắn ta cũng sẽ tiếp nhận.
Đến cả Ngư Quảng Uyên đã nhìn thấy cơ hội đăng lâm Chân vương mà còn bị giết dễ dàng như vậy, thì kẻ có thể bảo vệ quân lực của sáu tòa hải sào dưới tình huống Khương Vọng đích thân dẫn quân như hắn ta cũng không phải không có cách nào bàn giao.
...
Cũng là nơi trời biển khó phân biệt, quy tắc hỗn loạn.
Ở cùng trong một phương giới vực, trên chiến trường đầy máu tanh này, thiên kiêu Nhân tộc cùng thiên kiêu Hải tộc đều tự triển khai bản lĩnh của mình.
Bên này, đại quân Nhân tộc còn đang dùng cơm, bên kia hải sào to lớn đã quả quyết đi xa.
Mặc dù Phương Nguyên Du không thể nào hiểu được cảnh tượng trước mắt này nhưng cũng không trở ngại việc hắn ta vốn đã sùng bái giờ còn thêm kính ngưỡng, vội vàng vuốt mông ngựa: "Hầu gia quả thực liệu sự như thần! Lần đầu tiên lãnh binh ở Mê Giới liền đánh bại danh tướng Ngao Hoàng Chung, còn là không đánh mà thắng nữa, quả thực có phong phạm đại tướng!"
Tuy Khương Vọng không giỏi vuốt mông ngựa nhưng hắn cũng rất bắt bẻ trước cách thức vuốt mông ngựa của người khác, hắn không có hứng thú khoát khoát tay: "Bớt ở đây nói nhảm với ta đi, mau đến quặng mỏ xem thử có thể lấy được bao nhiêu Mê Tinh."
Phương Nguyên Du kinh ngạc nói: "Chúng ta không chiếm cứ nơi này sao? Lấy quặng mỏ làm cơ sở, xin quân chi viện, nhanh chóng trùng kiến phù đảo."
Lúc hải sào thứ tư di chuyển, hiển nhiên đã mang theo toàn bộ Mê Tinh đi. Nếu chỉ đơn thuần vơ vét quặng mỏ tất nhiên chỉ thu hoạch được hữu hạn. Chỉ có giữ vững con gà đẻ trứng vàng này, mới có thể nói là không phí công.
"Ngao Hoàng Chung chưa chết, chiến cuộc còn chưa định." Khương Vọng nói: "Binh lực cùng thời gian của chúng ta không nên lãnh phí ở chỗ này."
Cho dù nâng đao treo cửa, dưới tình huống không tổn thất gì đã bức lui Ngao Hoàng Chung được không một tòa quặng mỏ Mê Tinh nhưng điều này cũng không phải là thu hoạch đáng thỏa mãn gì.
Hắn lấy Ngư Quảng Uyên tế cờ, đích thân dẫn đại quân, trằn trọc lăn lộn trong giới vực Đinh Mão, đơn giản chỉ là muốn hoàn toàn càn quét giới vực này, tự tay thành lập một tòa doanh địa Nhân tộc.
Nhưng Ngao Hoàng Chung cẩn thận như vậy, gần như đã trực tiếp tuyên cáo thất bại cho mục tiêu này.
Mặc dù hắn dũng quan tam quân nhưng đối thủ lại treo bài miễn chiến.
Dù cho ngươi có ném vô số mị nhãn thì đối với kẻ mù lòa cũng là vô kế khả thi.
Khương Vọng cũng không đi truy kích tòa hải sào thứ tư đã di chuyển kia, mà là tuân theo tiết tấu đã có, suất quân từng bước tiến vào tòa hải sào thứ ba, thứ năm, thứ sáu, thứ hai, lần lượt lập Trầm Mặc Bia, lần lượt điểm danh.
Nếu Ngao Hoàng Chung đã chuẩn bị cho việc gánh chịu tổn thất, vậy thì trước tiên cứ thực hiện bổn phận tổn thất này đã.
Tuy nói Khương Vọng cũng không định đóng giữ tòa quặng mỏ Mê Tinh nào, việc này mang đến ích lợi rất nhỏ, nhưng phàm là việc có thể khiến cho quân địch tổn thất, vậy thì rất đáng được triển khai.
Binh pháp có nói, ăn địch một chuông thì làm hai mươi chuông.
Dù sao hành binh trên giấy cũng mang đến cảm giác rất cạn, vừa hành quân, vừa so sánh với kiến thức trong binh thư thì mới có thể chạm đến trí tuệ của tiên hiền, mới càng khiến cho người ta thêm cảm phục.