Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3646 - Chương 3646. Trời Long Đất Lở Không Ngoảnh Đầu (3)

Chương 3646. Trời long đất lở không ngoảnh đầu (3)
Chương 3646. Trời long đất lở không ngoảnh đầu (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Vậy…” Tướng lĩnh nuốt một ngụm nước bọt: “Chúng ta phải làm thế nào?”

“Mọi người đều biết, sở dĩ Ngao Hoàng Chung ta vừa mới xuất đạo đã có thể chấp chưởng hai vạn kình tốt, trở thành thống soái quân đội tọa trấn một phương, toàn bộ là nhờ vào tài hoa và nỗ lực của ta.” Ngao Hoàng Chung từ tốn nói: “Với danh tiếng chấn động biển cả và quân lược kinh tài tuyệt diễm của ta ngày đó, lúc ấy bọn họ chỉ vừa thấy tên ta đã lập tức bảo ta lên.”

Tướng lĩnh sau lưng sửng sốt một lúc mới phản ứng được ngày mà Ngao Hoàng Chung nói tới là ngày nào: “Đúng đúng đúng đúng! Ngày đó Vương thượng thực sự… thực sự vang danh vạn cổ, hẳn sẽ lưu truyền vĩnh thế!”

Phó tướng cách đó không xa nghe được cuộc hội thoại này, bèn vội vàng đi tới: “Thập Cục Kỳ Binh Diễn Luận của Dữ Trọng Hi Hoàng Chủ ngày đó, đến nay mạt tướng còn đặt trên đều giường, ngày nào cũng bái lạy đấy ạ!”

Ngao Hoàng Chung cười lơ đễnh, cười xong rồi, khóe miệng chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Lúc này không lấy lão tổ ra thì còn chờ đến khi nào?

Sinh trong nhà Hoàng Chủ cũng là một bản lĩnh hiếm có, sao có thể

Khương Thanh Dương à Khương Thanh Dương, ngươi nói đúng! Việc hôm nay sao để ngày mai?

Lấy quân lược, lấy tu vi, lấy công đuổi chạy, lại lấy chống lưng ra! Đế xem trong tình cảnh hỗn loạn ngày hôm nay, ai có thể sống?

Khương Vọng cũng không biết bờ bên kia có vì.

Hắn chỉ biết mình cũng không phải vô địch. Vũ lực của hắn không thể che đậy hết thảy, mưu lược của hắn không thể tính toán hết chuyện quỷ thần.

Hắn cũng biết sợ!

Ngao Hoàng Chung có thể xưng là danh tướng trong chiến trường Mê giới tàn khốc như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường.

Trong đường đỏ mà hắn vạch ra từ trước, hắn sẽ cố gắng hết sức tranh thủ một cơ hội giết chết cường địch. Vừa tới đường đỏ, lập tức xoay người.

Trời long đất lở không quay đầu.

Ở giới vực này, Nhân tộc lẫn Hải tộc đều tỏ ra cẩn thận, Khương Vọng cũng không để ý, tìm lại thuyền gai rồi xuyên qua không trung.

Nếu đã hạ quyết tâm thì không cần phải lưu luyến gì nữa.

Chuyện trên thế gian, cố gắng vô ích cũng là thường tình.

Đường xa nhiều mưa gió, mỗi một lần thất bại Khương Vọng đều tự hỏi mình một câu, đã cố gắng hết sức hay chưa.

Chiếc thuyền gai vẫn đang bay với tốc độ cao, hình ảnh chiếc gương phản chiếu vẫn ngồi ở trước khoang thuyền, hắn vẫn ẩn mình trong ánh sáng mờ ảo, một tay bám vào đuôi thuyền.

Hắn đã từ bỏ việc truy sát Ngao Hoàng Chung, nhưng có lẽ Ngao Hoàng Chung vẫn có ý đồ với hắn. Ở một nơi như Mê giới, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Dùng tư thái này, liên tục vượt qua hai dòng Giới Hà.

Phía trước thuyền gai đang phi nhanh đột nhiên nổi lên những gợn sóng nguyên khí to lớn, giống như biển nguyên khí.

Quy trình bình lặng êm đềm này không lộng lẫy như Giới Hà sau lưng.

Khương Vọng bám vào đuôi thuyền gai, lẳng lặng đè tay lên kiếm.

Nhưng chợt thấy ngọn sóng kia bánh trướng, như một mặt kính vỡ tan.

Một cô gái trưởng thành cao gầy thướt tha bước ra từ trong gợn sóng. Búi tóc như mây, tà áo lay động như Đông Hải, lông mày xa xăm, đôi mắt long lanh…

Như mỹ nhân vừa mới tắm xong!

Có lẽ vừa mới trải qua một trận chém giết kịch liệt, thân thể tỏa ra một luồng huyết khí, loáng thoáng có giang hải gào thét.

Sự cường đại của nàng không cần phải nhiều lời, cũng may là Nhân tộc chứ không phải Hải tộc.

Khương Vọng không dám nhìn nhiều, nín thở im lặng di dời phương hướng của thuyền gai. Ánh mắt của cô gái này chiếu rõ chân thân của hắn mà không tốn chút sức nào.

“Trước nay chỉ thấy thuyền chở người, chưa từng thấy người chở thuyền! Thật kỳ lạ!” Nàng nói: “Nhóc con, mau khai tên!”

Thuyền gai bất động.

Ảo ảnh ngồi trước thuyền gai cũng biến mất.

Nhìn hết quần đảo gần biển, cường giả có thể mang đến cảm giác áp bách cho Khương Vọng thật sự không nhiều.

Mà nữ chân nhân cường đại đến mức này, không phải Kỳ Tiếu thì chỉ có thể là Tần Trinh.

Trong tứ đại Tịnh Hải Trưởng Lão, xếp hạng thứ hai, sau Sùng Quang Chân Nhân!

Khương Vọng cảm thấy hơi xúi quẩy.

Hiểu biết của hắn về Tần Trinh chỉ giới hạn trong tài liệu liên quan được thu thập trên đảo Quyết Minh. Trước đó Lý Long Xuyên đã nói với hắn, lúc còn trẻ Tần Trinh Trưởng Lão sát tính cực nặng…

Mặc dù nói tại Mê giới, tất cả Nhân tộc đều cùng chung chiến tuyến.

Nhưng mối bất hòa giữa Điếu Hải Lâu và Quyết Minh Đảo chưa bao giờ lắng lại.

Huống chi trước khi tới Mê giới Khương Vọng còn từng đến Thiên Nhai Đài diễu võ dương oai một phen, điểm danh từ già đến trẻ, đả kích nặng nề thanh thế của Điếu Hải Lâu… Vô tình gặp được cao nhân Điếu Hải Lâu tại vùng đất hoang này, lại còn là kẻ tính tình không tốt, đương nhiên là không thể hủy thi diệt tích, nhưng qua thôn này không còn nhà nào khác, có thể không bị tùy tiện đánh được sao?

Đường đường Chân Nhân, cho dù chỉ gõ đầu hắn một cái cũng đã rất đau đớn!

À không phải.

Khương Vọng đột nhiên phản ứng kịp.

Tần Trinh trưởng lão chính là Chân Nhân đương thời, không có lý nào lại giả ngu trước mặt tiểu bối. Nàng đã bảo hắn xưng tên thì mặc kệ nguyên nhân gì, hiển nhiên là nàng thật sự không biết Đại Tề Quốc Hầu Khương Võ An!

Hắn lập tức từ đuôi thuyền vọt lên, lễ phép chắp tay: “Bái kiến chân nhân, tại hạ… Lý Long Xuyên!”

Lý Long Xuyên ta chưa từng tới Thiên Nhai Đài gây chuyện đâu, thường luyện tên ở Hồng Tụ Chiêu tại Lâm Truy, cũng ít khi ra biển!

Tần Trinh không hề kinh ngạc khi mình bị nhận ra, hoặc nói cách khác, ở Mê giới này, nàng không bị nhận ra mới là chuyện lạ lùng. Nàng chỉ từ trên cao nhìn xuống Khương Vọng: “Lý gia Thạch Môn?”

Khương Vọng ngẩng đầu thẳng lưng, đáp: “Chính là Hầu phủ thành này.”

“Dung mạo của ngươi kém xa tỷ tỷ ngươi.” Tần Trinh thuận miệng nói, thản nhiên ngồi vào trong khoang thuyền: “Chở ta một đoạn!”

Hết chương 3646.
Bình Luận (0)
Comment