Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng dẫn quân đến đây tương đương với hành động thảo phạt một tòa hoàng đài giới vực, vậy nên, chắc chắn sẽ gặp phải việc bị chặn đánh ở phía trước giới hà.
Mà đầu giới hà này vừa lúc là giới hà sương mù, bờ bên này không thấy bờ bên kia.
Hải tộc ở giới vực Nhâm Ngọ phong tỏa tình báo rất tốt, thế lực Nhân tộc ở nơi này vốn không thể biết được tình hình hiện tại ở bên kia.
Phi Vân lâu thuyền không thể trực tiếp đi qua được.
Trong tình huống đã biết rõ bờ bên kia chính là trận địa sẵn sàng đón quân định của kẻ địch, hơn nữa còn chưa thăm dò được thực hư của địch đã tùy tiện cho chủ lực qua sông... Trong ấn tượng của Khương Vọng, còn chưa tìm thấy tên tướng lĩnh nào ngu xuẩn như thế.
Lật khắp sách sử cũng chỉ là tồn tại hiếm hoi.
Nhưng bản thân Khương Vọng lại có lẽ là kẻ đầu tiên.
Thời khắc hai quân giao chiến, hắn sẽ không nỡ để tướng sĩ dưới trướng mạo hiểm, bởi vì hắn hiểu rõ, người tham gia quân ngũ vốn là đang liếm máu trên mũi đao. Vậy nên hắn vĩnh viễn công kích ở trước nhất, vĩnh viễn chém giết ở chỗ nguy hiểm nhất.
Nhưng ở thời điểm cần phải dùng mạng của bộ hạ để lấp tình báo, hắn lại chậm chạp không hạ được quyết định.
Phương Nguyên Du đã triệu tập nhân thủ rút thẻ sinh tử rồi nhưng lại bị hắn đè lại.
"Để ta đi xem thử." Hắn lên tiếng.
Phương Nguyên Du ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy đùi Khương Vọng, bày ra tư thế thà chết không thả: "Hầu gia không thể!"
Với chiến lực cá nhân của Võ An Hầu, dù là thương thế chưa lành nhưng cũng hơn hẳn cả thuyền chiến sĩ, đương nhiên có thể xem là chủ lực.
Mà hắn lựa chọn đưa thân mạo hiểm, thăm dò hư thực phía bên kia, trên chiến trường, điều này quả thực là ý tưởng ngu xuẩn!
Phương Nguyên Du ít nhiều gì cũng đã từng tiếp xúc với Bạch Ngọc Hà một đoạn thời gian, dù không có binh lược gì đáng nhắc tới nhưng cũng biết hành vi thế này quả thực không ổn: "Mạt tướng biết rõ Hầu gia nhân nghĩa, không đành lòng để các huynh đệ bỏ mạng ở nơi này. Mạt tướng xin được đi trinh sát, cũng xin cam đoan với Hầu gia, nhất định sẽ lấy được tin tức của địch trở về!"
Khương Vọng vỗ vỗ cánh tay của hắn ta: "Để bản Hầu suy nghĩ biện pháp, ngươi buông đùi bản Hầu ra trước đã."
Nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Chủ yếu nhất là, bên trong Giới Hà đều là quy tắc vỡ vụn, dù là bí thuật dò xét ưu dị cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào có tác dụng khi cách cả một Giới Hà.
Cách sông giấu hung, không thể không cẩn thận.
Quân lệnh đã ra, không thể không tiến.
Có thể nói lưỡng nan!
Nhắc tới cũng lạ. Lần này đến Mê Giới, vận khí cực kỳ tốt.
Ngay lúc Khương Vọng đang do dự, vừa lúc có một chiếc phi chu đến gần, bị Cức Chu bảo vệ lâu thuyền ngăn lại.
Phi chu này có hình thể gấp mười lần Cức Chu, mũi thuyền là một cái đầu rồng vô cùng sống động, hai bên mạn thuyền giống như đao cánh sắt, nở đầy những mũi tên đang chuyển động, chỉ liếc nhìn cũng đủ khiến người ta choáng váng.
Đây chính là Điếu Long Chu uy danh hiển hách ở Mê Giới! Cũng là bảo thuyền của Điếu Hải Lâu!
Trên thuyền chở đầy trăm người, đều là tu sĩ của Trấn Hải Minh, tu vi cũng đều là Nội Phủ Cảnh!
Đương nhiên, tuổi tác của những người này đều không đồng nhất, nhiều nhất là từ bốn mươi trở lên.
Trăm tên tu sĩ siêu phàm này đã đủ để thôi phát đủ loại sát khí trên Điếu Long Chu đến cực hạn. Sát trận mà bọn họ tạo thành cũng đủ để làm lung lay quân trận bình thường.
Mà người dẫn đầu, lại vừa lúc là Đại sư huynh của Điếu Hải Lâu, cũng là đại sư cấm chế của quần đảo gần biển, Trần Trị Đào.
Cấm chế và trận pháp nhìn có vẻ giống nhưng thực ra lại khác biệt. Trận pháp bao gồm vạn vật, còn thuật cấm chế thì lại nghiêng về phong ấn, cũng thường có những thủ đoạn được hạ vào trong cơ thể sinh linh.
Người Động Chân trước ba mươi, từ xưa đến nay mới chỉ có một Lý Nhất. Trương Lâm Xuyên cũng có thể tính vào, nhưng trước giờ Thần đạo vốn hư ảo, cơ sở trống không, kẻ giả phụng thành tôn giả nơi nào cũng có, con đường hắn ta đi là con đường Tà Thần đi, hơn nữa, Thần Đạo ở hiện thế đã sớm trôi qua cho nên cũng không được công nhận.
Động Chân trước bốn mươi tuổi cũng có thể được xem là tuyệt thế thiên kiêu.
Mà Trần Trị Đào đã qua bốn mươi.
So với tu vi Thần Lâm đã lâu nhưng chậm chạp chưa thể Động Chân thì tài hoa ở phương diện cấm chế của hắn ta lóa mắt hơn một chút.
Nghiên cứu của hắn ta ở phương diện cấm chế, ở quần đảo gần biển có thể nói là số một, so với vài đại sư cấm chế thế hệ trước cũng không hề thua kém, thậm chí còn có những ý nghĩ linh động hơn.
Không nói đến việc hiện giờ cấm chế kiềm chế hải thú ở quần đảo gần biển cơ bản xuất phát từ nghiên cứu của hắn ta, chỉ tính đến mấy chỗ ác địa được hắn ta chủ trì trấn phong thôi cũng đã được ca ngợi rộng rãi rồi. Hơn nữa, hắn ta còn giải quyết được vài nan đề mấy trăm năm nay tông môn chưa giải quyết được.
Nhưng có lẽ là vì phải phân tâm quá nhiều vào thuật cấm chế nên ở phương diện tu vi mới bị Phù Ngạn Thanh đuổi kịp, còn để Phù Ngạn Thanh có khả năng khiêu chiến với mình.
Hiện giờ, mặc dù các mặt chiến lực của Khương Vọng đều đã vượt xa Trần Trị Đào nhưng xưa nay không dám khinh thị Trần Trị Đào.
Không chỉ vì người này có lòng dạ, kiên nhẫn, độ lượng.
Mà còn vì hắn cảm thấy, Trần Trị Đào ở phương diện cấm chế cũng có thân phận hiền sư giống như Ngư Quảng Uyên vậy. Đây là phương thức mà bọn họ tìm kiếm đại đạo. Ngư Quảng Uyên có thể nhìn thấy cánh cửa Động Chân, ở phương diện cấm chế Trần Trị Đào cũng được hưởng danh như thế, nghĩ đến có lẽ cũng không xa mới đúng.
"Sao Trần sư huynh lại đến tận đây vậy?" Võ An Hầu cao giọng hỏi.