Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3669 - Chương 3669 - Cùng Ngươi Mười Thành!

Chương 3669 - Cùng ngươi mười thành!
Chương 3669 - Cùng ngươi mười thành!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Chiến hỏa lan tràn đến Sa Bà Long Vực đã khiến hắn biết đây là ván cờ hùng vĩ đến dường nào.

Chiến cuộc trải rộng đến toàn bộ Mê Giới, Võ An Hầu là hắn đây cũng chỉ là một quân cờ. Hắn không có trí tuệ như Trọng Huyền Thắng, không thể trở thành quân cờ lớn, hành động có thể vừa phù hợp đại cục lại thoát khỏi bàn cờ.

Nhưng hắn vô cùng thanh tỉnh, biết bản thân mình có thể làm gì. Ở thời khắc thiếu khuyết tình báo, chưa nhìn rõ được mọi thứ thì cứ làm tốt bổn phận của mình là được. Kỳ thủ đặt hắn ở chỗ nào, hắn liền phải quán triệt ý chí của kỳ thù, đập nát mảnh đất mà mình đặt chân đến này!

Chiến tuyến của hai tộc lui mà không phá, tựa như thủy triều rút đi.

Khương Vọng tiến thẳng vào trung cung, tiếng kiếm rít gào thành tuyết: "Có chủ soái nào lại trơ mắt nhìn thuộc hạ mình chịu chết như thế? Có dám đứng ra đỡ một kiếm của ta?"

Đáp lại hắn chỉ có tiếng im lặng kéo dài, bên trong sự im lặng đó thể hiện sự trật tự vô cùng đáng gờm.

Tướng lĩnh Hải tộc đến giờ vẫn chưa lộ tên này, năng lực dụng binh không hề thua kém Ngao Hoàng Chung.

Mặc dù Khương Vọng dụng binh không đạt được loại trình độ này nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết được tài năng của danh tướng chân chính. Vậy nên hắn càng thêm cẩn thận, kiếm khí lại càng trở nên táo bạo, như bão táp bát phương.

Yên giáp ngang qua trời cao, kiếm giống như giội tuyết, trảm quá hết trận này đến trận khác, cắt hết sọ địch này đến sọ địch khác.

Hắn biểu hiện ra một loại cuồng vọng, bực bội, nóng lòng cầu thành.

Nhưng sâu trong mắt lại có ngọc quang ngầm ẩn hiện, Nhĩ Tiên Nhân tọa Quan Tự Tại Nhĩ, trạng thái Thanh Văn Tiên đã mở ra, vạn âm triều bái!

Toàn bộ doanh địa Hải tộc lớn đến tiếng gào thét của hung thú chiến tranh, nhỏ đến tiếng hô hấp của chiến sĩ Hải tộc đều nằm trong tai Khương Vọng, phàm là tướng lĩnh đang ẩn núp kia có chút không thích hợp sẽ nhanh chóng bị bắt giữ.

Thế nhưng, chính vào thời điểm này, một nhánh đại quân huyết khí thiêu đốt mãnh liệt, cuốn theo binh sát, nhanh chóng tiến đến từ phía xa như sóng biển cuộn trào mãnh liệt!

Phía trên luồng "sóng biển" kia, có một viên tướng lĩnh chiến ý sục sôi, quyết ý muốn rửa sạch nhục nhã đang hừng hực thiêu đốt trong ánh mắt!

Ngàn quân cuốn theo, mình hắn ta tách biệt!

Ngao Hoàng Chung, mang quân phạt thế!

Hắn ta mang theo cường quân mình đích thân huấn luyện, tìm đến Khương Vọng!

Lúc này, đột nhiên có một chiến sĩ Hải tộc nhảy ra trước Khương Vọng, giận dữ mắng mỏ Ngao Hoàng Chung: "Ai bảo ngươi tới? Còn mang theo quân đội? Bên phía ngươi để trống phòng tuyến, một khi bị đột phá sẽ ảnh hưởng đến đại cục, ngươi có gánh chịu được không hả?"

Ngao Hoàng Chung chẳng mảy may động đậy gì, chỉ nhìn Khương Vọng nói: "Giết tên tặc này, thắng được mười thành! Ta tình nguyện mất đất ngàn dặm!"

Bị Ngao Hoàng Chung coi trọng như vậy, Khương Vọng cũng chẳng để ý mảy may, mà nghiêng nhìn tên chiến sĩ Hải tộc kia một chút, ánh mắt vừa nối liền, đã kích phát cuộc chiến thần hồn.

Thần hồn vừa mở ra, hắn liền biết giết nhầm người!

Tên chiến sĩ Hải tộc đứng ra nói chuyện này chỉ là một con rối. Tên chủ tướng kia vẫn còn đang giấu mình trong đại quân.

Thiên kiêu đánh cờ, giết nhầm mục tiêu cũng là bình thường.

Khương Vọng vừa kéo ngang kiếm, thân đã như thần ma, cuốn lên kiếm khí triều dâng: "Đến đây, Ngao Hoàng Chung! Mang kiếm cùng mười thành của ngươi tới!"

Ngao Hoàng Chung bật cười, toàn lực thôi động đại quân, nhanh chóng tiếp cận chiến trường: "Ta đang dẫn quân tới lấy!"

Lúc trước hắn ta đã hỏi Kỳ Hiếu Khiêm, nơi nào là phương hướng chủ công của nhân tộc?

Vấn đề này đâu phải là vấn đề!

Kiêu Mệnh của Nhân tộc đã xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Sa Bà Long Vực!

Sở dĩ Kỳ Hiếu Khiêm quát hắn ta, cảm thấy hắn ta không nên dẫn quân tới, chính là cân nhắc đến toàn bộ Sa Bà Long Vực, giờ phút này hẳn là đã lâm vào thế bị tấn công như vũ bào.

Giữ vững nơi đây nhưng lại bị tàn phá ở nơi kia, đối với đại cục vẫn là mất phân tấc.

Nhưng bản thân hắn ta có ý nghĩ của mình.

Sa Bà Long Vực không thể nào bị công phá được, đây là đại thế điểm này hắn ta vẫn luôn tin tưởng chưa từng nghi ngờ.

Mà Khương Vọng quả thực khiến hắn ý thức được nguy hiểm, thậm chí không tiếc lời xin lão tổ xuất thủ tru sát thiên kiêu Nhân tộc.

Hắn ta nói "Giết tên tặc này, thắng được mười thành", cũng không phải là nói ngoa, mà là lời thật từ đáy lòng.

Đầu Giới Hà mà hắn ta đóng giữ kia, cho dù buông ra để địch nhân xông vào nhưng đám Nhân tộc đối diện kia, lại dám xông vào bao sâu?

Thấy bờ sông không đề phòng, chẳng lẽ thật sự dám tiến quân thần tốc?

Tại Sa Bà Long Vực, Chân Nhân cũng có thể chết, trong lịch sử cũng đã từng có Chân Quân chết qua!

Mặc dù Kỳ Hiếu Khiêm đã hết sức cẩn thận ứng đối với Khương Vọng nhưng vẫn chưa từng thực sự đối chọi với hắn, chưa đủ hiểu biết về thiên kiêu Nhân tộc này.

Để mặc cho địch qua sông không có lợi cho đại cục.

Giết chết Khương Vọng mới thật sự là chiến thắng khí vận Nhân tộc!

Hiển nhiên Ngao Hoàng Chung cùng đại quân đã liền thành một khối, căn bản là không có cách nào bóc ra, Khương Vọng cũng ý thức được thế cục hiện tại vô cùng gian nan. Hắn hiểu rõ danh tướng cùng cường quân cộng lại là kinh khủng bực nào.

Không nói đến những cái khác, như ba ngàn giáp sĩ toàn bộ đều là thân vệ Hầu phủ dưới trướng hắn đây, đội quân như vậy đã có thể khiến chiến lực của hắn tăng gấp đôi! Mà Ngao Hoàng Chung cùng Phạt Thế quân của hắn ta vốn đã có thanh danh hiển hách, chiến lực đỉnh phong chắc chắn phải kinh khủng hơn nhiều.

Nhưng làm sao để rút lui được, lại là vấn đề lớn.

Trong hiểm cục, bảo toàn Khương Vọng hắn thì dễ, bảo toàn toàn quân mới khó!

Lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng thú rống, Khương Vọng giật mình, kiếm khí gào thét lao lên không trung. Xích mâu quay lại, liền nhìn thấy Trần Trị Đào bấm niệm pháp quyết như bay, từ bên trong một bộ trận kỳ màu thủy lam, từng con hải thú đã bị thuần hóa được thả ra.

Nguy hiểm thật! Là bạn không phải địch!

Bình Luận (0)
Comment