Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tin tức Nguyệt Quế Hải bị lấp được nói ra từ trong miệng Chúc Tuế, lúc này đến phiên Ngao Hoàng Chung và Kỳ Hiếu Khiêm kinh hãi tắt tiếng.
Thế nhưng, đều là mặt như màu đất, Ngao Hoàng Chung vì tướng mạo chững chạc, xem thế nào cũng không rõ ràng.
Nguyệt Quế Hải là một trong ba đại căn cứ địa của Hải tộc tại Mê Giới, là đại bản doanh của Hải tộc! Có địa vị tương tự, không thua gì đảo Quyết Minh, Hoài đảo, Dương Cốc ở duyên hải.
Mặc dù căn cơ nông cạn nhất, nhưng một khi bị hủy, cũng khiến bố cục Mê Giới mất cân bằng trong khoảnh khắc!
Trọng địa tương tự như thế, trong lịch sử đã từng bị chiếm đóng một lần, thương vong thảm trọng, một lần kia, xây dựng lại không phải cũng thương cân động cốt sao?
Trong lòng Trọng Hi đã tin ba phần, nhưng gã vẫn cười lạnh: “Nguyệt Quế Hải có Gia Dụ Hoàng Chủ tọa trấn, các ngươi muốn nuốt vào, thì Kỳ Tiếu cũng phải có răng lợi kia mới phải!”
Tên của Hoàng Chủ Hải tộc phần lớn bỏ qua họ, lấy đó để bày tỏ sự cao quý, cũng có ý nghĩa vượt qua sự phân chia huyết mạch, đối xử với các họ Hải tộc như nhau.
Hơn nữa, tên của phần lớn Hoàng Chủ đều ẩn chứa mong ước đẹp đẽ đối với tộc đàn, đây là trách nhiệm của Hoàng Chủ, cũng càng thêm phản ánh hoàn cảnh gian khổ của biển cả.
Gia Dụ cũng là đối thủ cũ, uy danh tại biển cả không hề kém cạnh Trọng Hi. Có lão ta âm thầm tọa trấn Nguyệt Quế Hải, trên lý luận hẳn là không tồn tại nguy hiểm hủy diệt.
Nhưng Chúc Tuế vẫn chậm rãi, không vội không chậm: “Vậy thì ngươi nên đi nhìn nhanh đi, có lẽ còn kịp nhặt xác cho Gia Dụ. Bởi vì Đốc hầu cũng ở đó.”
Trọng Hi còn định nói thêm gì nữa, bỗng nhiên biến sắc. Bởi vì gã đã cảm giác được rung chuyển to lớn ảnh hưởng đến toàn bộ Mê Giới, không liên quan tới nguyên khí, không gian hay quy tắc. Đó là “Thế” trong cõi sâu xa bị nghiêng, lại Hải tộc rơi xuống vị trí dưới!
“Ta nên sửa đổi lời giải thích một chút.” Chúc Tuế chậm rãi nói: “Không phải sắp, mà là đã.”
Lúc này có một giọng nữ từ trên trời giáng xuống: “Trước hết để cho bản tọa tới sửa chính ngươi đi! Ngươi lại quan tâm mình một chút, phải chăng có người có thể nhặt xác cho ngươi không!”
Đầy trời mây trôi trong chớp mắt dệt thành áo khoác dài, thắt sau lưng một nữ tử mặt mày đều đỏ, một bàn tay lộ ra của bà ta hạ thấp xuống, năm ngón tay cũng được sơn màu đỏ.
Nguyên khí thiên địa nháy mắt ngưng kết như khối thép, đè xuống tất cả Nhân tộc ở đây!
Lại một Hoàng Chủ!
Hi Dương, danh xưng là “Xích Mi Hoàng Chủ”!
Hải tộc đã tưởng nhầm Sa Bà Long Vực là chiến trường chủ công của Nhân tộc, đương nhiên cũng có sự đề phòng lớn nhất. Vẻn vẹn một Hoàng Chủ là Trọng Hi, còn chưa đủ để thể hiện sự coi trọng.
Trọng Hi và Hi Dương liên thủ mới là lực lượng thong dong nghênh đón mưa gió bát phương của Sa Bà Long Vực.
Giờ phút này Xích Mi Hoàng Chủ vừa xuất hiện, phân thân Dạ Du Thần của Chúc Tuế đều đã không đứng vững được.
Khương Vọng, Phù Ngạn Thanh, Trần Trị Đào, tất cả đều cảm nhận được áp lực cực lớn.
Những chiến sĩ Nhân tộc còn sót lại trên chiến trường, càng trực tiếp nổ tung, một người tiếp một người, giống như từng tiếng pháo, màu máu tăng lên!
Bàn tay của Hi Dương ép xuống, tầm mắt của bà ta hơi chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua Chúc Tuế, cũng nhảy qua đèn lồng giấy màu trắng, hướng về Khương Vọng.
Bên trong đèn lồng giấy màu trắng, ngọn lửa màu trắng nảy lên.
Giờ khắc này, Trọng Hi lại tiến lên một bước, ngang nhiên xuất thủ!
Gã không kiêng nể gì mà trải rộng đạo tắc của mình, hình thành một nhà giam vô hình lại có chất, mưa gió sấm chớp đều ở bên ngoài. Thiên địa là lồng giam, Mê Giới cũng là lồng giam. Gã và Chúc Tuế, đều ở trong lồng giam, làm đấu trong lồng này!
Chúc Tuế tạm thời bị cầm tù!
Đạo thân pháp thân của Hi Dương đều ở đây, cụ hiện sức chiến đấu đỉnh cao, một ánh mắt là có thể giết người.
Đôi mắt đỏ dưới lông mày đỏ của bà ta sáng rạng rỡ, ánh mắt của bà ta rơi xuống, giống như vận mệnh, không thể kháng cự.
Sinh tử chỉ ở trong một suy nghĩ!
Nhưng đúng lúc này, một nhành hoa đào quét ngang.
Nó đẹp hơn màu máu, còn có gió xuân đi cùng.
Trong gió xuân quét qua toàn bộ Sa Bà Long Vực, có một vài hạt giống, chật vật nảy mầm trong khe hở. Tất cả mọi người ở đây, cho dù muốn cùng không muốn, đều đã nhìn thấy, đều phải nhìn thấy ——
Có một mỹ nam tử môi hồng răng trắng, thần tú tự nhiên, tay áo bồng bềnh, thong dong bước tới.
So với nói ông ta lao tới chiến trường, ngược lại càng giống như đạp thanh dạo chơi ngoại thành.
Ông ta thiên nhiên hấp dẫn mọi ánh mắt, mà tuyệt đối sẽ không phụ lòng tất cả ánh nhìn chăm chú.
“Lại khuyên trước hương mực thơm, gió thổi mưa phùn lại một năm nữa.”
“Trước Minh Không sơn đường vắng lặng, nhân gian không thấy Đào Hoa Tiên!”
Nhân gian không thấy, Mê Giới thấy.
Người đang đi tới lúc này, Ngu Thượng khanh.
Một nhành hoa đào kia hiện ra cả sắc xuân, xâm chiếm đôi mắt của Xích Mi Hoàng Chủ.
Mắt đỏ có thể thấy hoa đào đỏ, có thể thấy được màu sắc có mấy phần!
Vắt ngang giữa Xích Mi Hoàng Chủ và Khương Vọng, là mùa xuân toàn bộ Sa Bà Long Vực có lẽ chưa từng có.
“Hay!” Xích Mi Hoàng Chủ lại thét dài mà rít lên: “Không sợ Chân Quân đến, chỉ sợ đến không nhiều! Dùng một Nguyệt Quế Hải, đổi hai đỉnh cao nhất!”
Ánh mắt của bà ta bị ngăn cách, thân hình của bà ta vẫn hạ xuống, bàn tay với móng tay như máu của bà ta vẫn hạ thấp xuống.
Nguyệt Quế Hải đã lật đổ, bọn họ quả thực tính sót trên nước cờ này.
Hi sinh Trần Trị Đào, hi sinh Phù Ngạn Thanh, cũng không coi là chuyện quá bất ngờ. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, dưới tình huống Tề quốc thống soái chủ quân, thiên kiêu tuyệt thế an toàn trở về từ Yêu giới, thắng được danh vọng to lớn, lại đã chen thân vào cao tầng Tề quốc, Khương Vọng, cũng sẽ bị hi sinh chứ?