Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3696 - Chương 3696 - Không Tồn Tại Hiểu Lầm

Chương 3696 - Không tồn tại hiểu lầm
Chương 3696 - Không tồn tại hiểu lầm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vọng chỉ nói: "Không tồn tại hiểu lầm."

Đối với sự cố chấp của Khương Vọng, Hư Trạch Minh đã sớm thấy qua cho nên cũng không dây dưa ở chỗ này, mà đi vòng: "Cho dù chuyện này Kiều huynh cùng Giang cô nương phải chịu trách nhiệm nhưng cũng không phải cố ý hại người. Hiện giờ, Giang cô nương đã bỏ mình, cũng xem như là bàn giao cho những chiến sĩ đã bất hạnh hy sinh kia... Ta cảm thấy, chuyện quan trọng nhất trước mắt là chúng ta nên liên thủ lại, cùng chung tay đối mặt với uy hiếp do Hải tộc mang đến. Vậy nên, sao không giữ lại Kiều huynh, để cống hiến thêm chút gì đó cho Nhân tộc ta..."

Khương Vọng dựng thẳng tay phải, ngắt lời Hư Trạch Minh. Hắn đã nghe đến phiền!

Hư Trạch Minh ý thức được mình giảng đạo lý, nói đại nghĩa đều vô dụng, lợi ích có thể cho Khương Vọng cũng không thiếu, liền thở dài: "Có thể... Nể mặt Thái Hư Phái đôi chút được không? Kiều Hồng Nghi là người đại nghĩa, trong việc Thái Hư Quyển Trục mở rộng, hắn cũng đã bỏ ra không ít cố gắng, không nên hời hợt thụ hình."

Khương Vọng nói: "Ngươi không đại biểu được cho Thái Hư Phái."

Hư Trạch Minh mấp máy môi, khi Thái Hư Quyển Trục mở ra, lực ảnh hưởng của Thái Hư Huyễn Cảnh gần như bao trùm hiện thế, đã lâu rồi hắn ta không gặp phải người nào không nể mặt như vậy.

Điều này khiến hắn ta nghĩ tới, lúc đầu, trên đường Khương Vọng đi sứ Mục quốc, hắn ta đã từng thỉnh cầu Khương Vọng hỗ trợ thôi động việc xây dựng Thái Hư Quyển Trục, kết quả lại chỉ nhận được sự cự tuyệt vô cùng cố chấp. Về sau, Thái Hư Quyển Trục vẫn nhận được sự thông qua, hắn ta đã từng nghĩ tới tâm tình của Khương Vọng, có thể nào hối hận vì đã bỏ dở phần tư lương kia không...

Hắn ta nghiêm túc nhìn Khương Vọng, thể hiện sự nghiêm túc cùng trịnh trọng của mình: "Vậy xem như nể mặt ta."

Khương Vọng chậm rãi ngồi thẳng: "Ngươi có mặt mũi gì? Phù đảo mất khống chế, Tinh Châu bị đánh chìm, Hư Trạch Minh ngươi khó tránh tội! Đây mới là nguyên nhân mấu chốt khiến ngươi không có cách nào chạy đến Mê Giới đúng chứ? Khuyên ngươi vẫn nên nghĩ kỹ làm sao bảo trụ tính mạng của mình, còn hơn là ở đây phí thời gian!"

Hư Trạch Minh nhìn Khương Vọng thật sâu: "Đã như vậy, ta cũng liền không quấy rầy nữa, công lý tự có công luận, Hầu gia tự giải quyết cho tốt."

Kiều Hồng Nghi vốn đã trấn tĩnh lại, yên lặng chờ giải cứu, lập tức hoảng hồn! Sao mà "đã như vậy", "tự có công luận rồi"? Ngươi mẹ nó lúc trước đến Hạo Nhiên Thư Viện tìm ta nhờ dẫn đi gặp Viện trưởng, mở rộng Thái Hư Huyễn Cảnh, sao lại kiên cường như thế?

"Trạch Minh huynh! Hư huynh đệ!" Hắn ta lại giãy dụa: "Ta vì lý tưởng chung của chúng ta mà nỗ lực nhiều như vậy, làm biết bao nhiêu chuyện như vậy! Ngươi không thể bỏ mặc ta!"

Nhưng dù có gọi thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến việc thân thể Hư Trạch Minh dần mờ đi.

Vẫn là Khương Vọng giúp hắn ta dừng bước chân Hư Trạch Minh lại: "Ta vẫn chưa nói xong."

Hư Trạch Minh liền dừng lại trong trạng thái như ẩn như hiện kia, lẳng lặng đợi Khương Vọng nói.

"Lúc trước Hư Trạch Phủ tiên sinh tìm tới ta, mời ta trở thành Thái Hư sứ giả, hỗ trợ khuếch trương Thái Hư Huyễn Cảnh. Khi đó hắn ta có từng nói rõ ràng rằng, Thái Hư ngọc bài là vật sở hữu riêng của ta..." Khương Vọng chậm rãi nói đến đây, âm lượng dần cao hơn: "Mà ngươi lại không biết tôn trọng quyền sở hữu của người khác, tùy tiện gõ mở. Ngươi vậy mà có thể lợi dụng Thái Hư Huyễn Cảnh, tùy thời tùy chỗ tìm tới ta! Thái Hư Huyễn Cảnh là vật sở hữu của Hư Trạch Minh ngươi sao?"

Hư Trạch Minh vội lên tiếng giải thích: "Hầu gia, ngài hiểu lầm ——"

Nhưng Khương Vọng đã nói tiếp: "Ngọc này ta không giữ nữa, cái danh Thái Hư sứ giả ta không nhận nữa!"

Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên đại ỷ, chỉ nhấc chỉ vạch một cái, kiếm khí sắc bén vô song cắt Thái Hư ngọc bài làm hai nửa chỉ trong nháy mắt!

Thân ảnh của Hư Trạch Minh cũng không kịp nói thêm gì, đã theo đó mà tán đi.

Toàn trường im ắng.

Dù là là Trần Trị Đào hay là Phù Ngạn Thanh đều không nghĩ tới Khương Vọng lại không nể mặt Hư Trạch Minh đến mức này, không nể mặt Thái Hư Phái đến như vậy.

Mà Kiều Hồng Nghi đã là hoàn toàn tuyệt vọng, điên cuồng hô to: "Khương Vọng! Khương Vọng! Ngươi dám đụng đến ta, nếu ngươi dám đụng đến ta ——"

Khương Vọng đã sớm không còn kiên nhẫn, chỉ phẩy tay áo một cái: "Phương Nguyên Du! Lập tức ——"

Cánh tay của hắn bỗng nhiên dừng lại trên không trung.

Hắn cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đứng dậy, từ tướng đài đi dén hình đài, tiện tay rút ra một thanh đao quân dụng, một tay nắm lấy búi tóc của Kiều Hồng Nghi, ngăn động tác đang điên cuồng dãy dụa của hắn ta lại, một đao lướt qua!

Tiếng chửi mắng, uy hiếp, cầu xin tha thứ của Kiều Hồng Nghi đều yên lặng theo tia máu tươi tuôn ra.

Khương Vọng một tay cầm đao, một tay cầm lấy cái đầu này treo lên trên cái cọc nhọn kia.

Đây chính là "Kiêu".

Bêu đầu thị chúng!

Lúc này không gió cũng không mưa.

Hai người của Hạo Nhiên Thư Viện, một là thi thể Giang Thúy Lâm đang nằm dưới chân, một là đầu Kiều Hồng Nghi đang treo trên cọc.

Trong lòng Khương Vọng chẳng hề cảm thấy thoải mái, mà ngược lại, chỉ thấy trống rỗng!

Sẽ chẳng còn ai hễ động một chút là lại ôm lấy bắp đùi của hắn, nói: "Hầu gia không thể!"

Cũng sẽ chẳng còn người nào sơ sẩy ra là lại rút đao, nói: "Chủ nhục thần chết!"

Không còn một người không biết tự lượng sức mình, cả ngày la hét: "Đoạn hậu vì Hầu gia!"

Phương Nguyên Du không phải là nhân vật tài giỏi gì, mặc dù cố gắng, cần cù, cũng chỉ là một người có lòng trung thành mà thôi. Luận thủ đoạn, luận tu hành, luận năng lực làm việc, đều không thể xem là ưu tú cũng không thể so được với những nhân tài được danh môn thế gia bồi dưỡng kia, thậm chí không giống như Ảnh vệ của Trọng Huyền Thắng, từng kẻ đều có thể tự đảm đương một phía.

Nhưng người này, là người hắn tự tay đề bạt trong binh nghiệp, là lão binh đã theo hắn chinh chiến từ đất Hạ.

Vì để xứng với chức vụ "Thống lĩnh thân vệ của Võ An Hầu", Phương Nguyên Du đã dốc hết tất cả, dùng hết mọi khả năng.

Bình Luận (0)
Comment