Ở gần đó có không biết bao nhiêu chiến sĩ Hải tộc, đồng thời giáng pháp thuật xuống bên này, mong cho tên Nhân tộc hung ác này chết hẳn.
Trúc Bích Quỳnh vẫn luôn chú ý đến Khương Vọng là người đầu tiên phát hiện ra tình huống không đúng, kịp thời ôm lấy hắn, chân đạp vô số loại pháp thuật, sau lưng mở ra huyễn ảnh một đôi cốt dực.
Tú Cốt Phi Điểu!
Nàng ôm lấy Khương Vọng nhanh chóng trốn xa, còn tay trái thì cấp tốc biến ảo, dùng từng đạo pháp thuật trị liệu, chữa trị hai lỗ tai cho Khương Vọng —— lúc này đang không ngừng có máu tươi chảy ra.
Trác Thanh Như chưa kịp theo tới nhưng cũng đưa tay chỉ một cái từ xa.
Phía trên đôi tai đầy kẽ nứt của Khương Vọng, trong chớp mắt, có phong văn phủ kín, nhanh chóng phong bế miệng vết thương, phòng ngừng kẽ nứt mở rộng.
Ông! Ông! Ông!
Giống như là có người đang gõ một cái trống to trong đầu hắn, thanh âm vô cùng hỗn loạn không ngừng vang vọng!
Trong trạng thái ngơ ngác như thế, Khương Vọng đột nhiên nhớ đến, trước đây rất lâu, bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn đã từng nghe thấy thanh âm cao xa mờ mịt kia —— [ Thái Hư sứ giả, Thái Hư Ngũ Hành tu sĩ Độc Cô Vô Địch. Ngươi đã tiến vào Hồng Mông Không Gian.]
Mênh mông! Hùng vĩ!
Kỳ diệu, mỹ lệ, mà vô tận.
Thanh âm của Chân Quân chi đạo, chân ngữ của Diễn Đạo.
Nội Phủ không thể nghe, nhưng Thần Lâm đã có thể nói.
Hắn đã sớm phân tích qua, đã sớm hiểu qua, đã dùng Tam Muội để hiểu rõ hết thảy.
Bên trong hai lỗ tai đã sắp bị phá nát, Nhĩ Tiên Nhân tay áo bồng bềnh không có gương mặt cụ thể, đột nhiên duỗi kiếm chỉ, tụng nói: "Ngô Quan Thế Âm, giai đắc tự tại!"
Tiếng chuông lớn kia lại trở thành tiếng chuông gió dịu dàng, sau đó tán đi.
Tàn thanh đều đã nứt.
Khương Vọng bỗng dưng mở hai mắt ra, mắt chuyển vàng ròng, thoát khỏi cái ôm của Trúc Bích Quỳnh, lại một lần nữa tiến thẳng vào quân trận Hải tộc!
Không lùi!
Có lẽ hắn không phải là một Thống soái tốt, không phải là một nhà quân sự ưu tú nhưng hắn tuyệt đối là một đồng đội đáng tin.
Cho nên, chỉ tiến không lùi.
Những thứ này tương nhiên hùng tráng.
Nhưng trong chiến trận hôm nay, cho dù là công hầu Tề quốc, là tuyệt thế thiên kiêu cũng chỉ là gợn sóng.
Chân chính có thể quyết định thắng bại của cuộc chiến, hoặc là cường quân đại trận, hoặc là đỉnh cao nhất siêu phàm!
Thái Vĩnh không chọn đi trợ giúp Long Thiền Lĩnh cũng không đi hỗ trợ cho Xích Mi hoàng chủ Hi Dương, mà chọn đến giúp Trọng Hi trước tiên, muốn cường ngạnh giết chết hai kẻ nỏ mạnh hết đà là Chúc Tuế, Ngu Lễ Dương.
Đây đương nhiên là lựa chọn chính xác mang tính chiến lược, nhất là đối với chiến cuộc hiện tại của Sa Bà Long Vực mà nói.
Thân rồng vạn trượng như một dãy núi lướt ngang không trung, phong vũ lôi điện đều là tôi tớ.
Ông ta chậm chí chưa từng chú ý đến Khương Vọng, đừng nói đến sự dãy dụa trong tay hắn.
Thứ ông ta nhìn thấy là quân trận Hải tộc đã sắp sụp đổ, nhìn thấy chính là Đại Ngục hoàng chủ đang nỗ lực duy trì, nhìn thấy chính là Chúc Tuế đã gần như đèn khô cùng xuân sắc tiêu điều Ngu Lễ Dương.
Tới ngay vào lúc này!
Vảy rồng kim sắc mang theo ánh sáng lung linh rực rỡ.
Mắt rồng to như phòng ốc uy nghiêm nhìn về phía Ngu Lễ Dương ——
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có tiếng thủy triều vang lên.
Nó bành trướng mãnh liệt, như che rợp đất trời.
Như đang ở thiên ngại nhưng lại như ở gần bên tai.
Sao là hải triều?
Không, đây không phải là tiếng biển vang.
Thủy triều kia đã xoắn tới!
Giữa đôi mắt rồng kim sắc của Thái Vĩnh cùng Ngu Lễ Dương đang bị hãm trong sự vây khốn của đại quân, có một dòng sông màu đỏ vắt ngang, giống như thần nhân đang vung vẩy một dải lụa màu đỏ.
Mà trên đầu con sóng dâng lên từ huyết hà đang, có một nam tử đứng thẳng như một ngọn núi cao mọc lên từ biển rộng.
Ông ta mặc trường bào màu đỏ, dáng vẻ trung niên, ngũ quan vẫn như lúc trước Khương Vọng đã từng thấy, rất nhã nhặn. Nhưng khí chất đã không còn nho nhã như ngày xưa mà nhiều hơn một loại cao lớn uy nghi, nhiều hơn một phần mênh mông bàng bạc.
Bàn Sơn chân nhân Bành Sùng Giản!
Không, có lẽ phải gọi là...
Huyết Hà chân quân!
Trong lần Họa Thủy kịch biến năm ngoái, Bồ Đề Ác Tổ ra, Tông chủ trước đó của Huyết Hà Tông là Hoắc Sĩ Cập thân tử đạo tiêu, Huyết Hà Tông cũng lung lay biến động.
Hoắc Sĩ Cập để lại di niệm truyền vị cho Trọng Huyền Tuân nhưng lại lần nữa bị Trọng Huyền Tuân cự tuyệt.
Có điều, thứ làm Khương Vọng không thể nào tưởng tượng được chính là... Chỉ trong một năm ngắn ngủi, vị Bàn Sơn chân nhân này đã vượt qua được bước then chốt kia, thành công đăng lâm đỉnh cao nhất!
Là do Bành Sùng Giản quá mạnh, hay là do Huyết Hà Tông tự có thiên quyến?
Đương nhiên, giờ phút này đều không còn quan trọng.
Quan trọng là Bành Sùng Giản đã tới, quan trọng là Bành Sùng Giản cũng tham dự lần chiến tranh này, quan trọng là ông ta đã ngăn cản Thái Vĩnh!
Oanh!
Bên trong tiếng vang như trời sập, quân trận do cường quân Hải tộc tạo thành, rốt cục sụp đổ!
Phía trên trời cao, Chúc Tuế một thân bạch diễm đã đối diện với Trọng Hi kim quan hoa bào.
Phía trên đại địa, Ngu Lễ Dương phong lưu tuyệt đại, dựng thân đứng thẳng, chỉ hơi mở tay áo —— lấy y làm trung tâm, vô số chiến sĩ Hải tộc, từng vòng, từng vòng ngã xuống.