Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong khi hai vị Hoàng Chủ của Hải Tộc rời đi để truy sát Nguy Tầm thì Phúc Trạch chiến thuyền vẫn đang chiến đấu.
Không có quá một nghìn tướng sĩ trên chiến thuyền, nhưng họ vẫn đang thực hiện cuộc chiến cuối cùng với sự trợ giúp của chiếc đệ nhất chiến thuyền của Tề quốc —— đây là những chiến sĩ Nhân tộc cuối cùng trên chiến trường Long Cung.
Đại quân Hải tộc rậm rạp dày đặc bao vây con thuyền khổng lồ này, trong đó cũng có cả Chân Vương áp trận.
Hơn nữa đây còn là lão tổ của tên Thủy Ưng Vanh đã từng giao thủ với Khương Vọng, Thủy Ưng Địa Tàng được mệnh danh là ‘Dực Vương’.
Ông ta vẫn thận trọng dùng cách thức chiến đấu với Chân Quân mà bao vây chiến thuyền kia, không ngừng tiêu hao nguyên lực dự trữ của chiếc chiến thuyền đáng sợ đại biểu cho thành tựu cao nhất của tượng sư ở Đại Tề này, tiêu diệt tính mạng của những cận vệ ngoan cố trên chiến thuyền.
Ông ta không ngạc nhiên trước sự ương ngạnh của những chiến sĩ nhân tộc này, bởi vì những thân quân dưới quyền ông ta cũng có ý chí tương tự. Chẳng qua là nhìn vào quá trình kết thúc của một vị danh tướng Nhân tộc luôn đại diện cho hai từ ‘nguy hiểm’ trong một khoảng thời gian dài, ông ta cảm thấy có phần bất an như một người đã đi chín mươi dặm nhưng đó lại chỉ là một nửa của hành trình trăm dặm.
Và một cường quân khác, do Niệm Vương chỉ huy, đang gấp rút tới tiếp viện cho Sa Bà Long Vực —— đáng lẽ ra Niệm Vương Kình Hoa phải ở lại, nhưng trước đây ông ta từng chịu thất bại trước Kỳ Tiếu, nên chỉ sợ kẻ địch sẽ lợi dụng điều này.
Vì vậy, ông ta mới ở đây thực hiện giai đoạn cuối cùng này.
Phúc Trạch chiến thuyền đã từng uy hiếp Mê Giới, giờ đây lại bị thủng lỗ chỗ. Lớp giáp bao bọc thân thuyền đã bị dỡ bỏ sạch sẽ.
Khắp nơi đều là vết máu và xác chết.
Lúc này, Kỳ Tiếu đang nằm ngửa trên sàn của Phúc Trạch chiến thuyền, Tường Thụy chiến giáo trên người đã bị xuyên thủng, trước bụng bà ta mở ra một lỗ máu to lớn, chảy ra những đường sinh cơ đang suy tàn.
Gia Thụy Ngũ Linh đã chết hết, Ảnh Tinh Khánh Vân cũng đã vỡ nát.
Nhưng vào lúc này, Thủy Ưng Địa Tàng lại nhìn thấy vị thống soái đang hấp hối của Hạ Thi quân nằm trên thân thuyền kia, yếu ớt giơ lòng bàn tay lên.
Nguy hiểm!
Thủy Ưng Địa Tàng ngay lập tức phi thân trốn xa, tuyệt đối không cho con thú bị mắc kẹt bất kỳ cơ hội phản công nào.
Tuy nhiên, nỗi kinh hoàng đi kèm với nguy hiểm lại không hề giáng xuống.
Dực Vương, vị gần như đã lao đến tận cùng thế giới này, thận trọng quan sát Phúc Trạch chiến thuyền từ xa, chứng kiến con thuyền này cuối cùng bị cắt đứt từ chính giữa với một tiếng vang vô cùng thống khổ.
Nhìn thấy Kỳ Tiếu nằm trên thân thuyền, lộ ra một nụ cười từ sau vệt máu!
Không biết vì sao, ông ta lại cảm thấy chán nản thất vọng!
Từ trong hư không, một cánh cửa với một cánh bên trái màu đen và một cánh bên phải màu đỏ mở ra.
Phúc họa vô môn, duy chỉ do người tự gọi.
Đây là thần thông của Kỳ Tiếu —— Phúc Họa Chi Môn!
Mà Kỳ Tiếu thì cứ như vậy cười yếu ớt nói: “Ta chúc cho trận chiến này may mắn ngay từ đầu, đánh một trận tất có vạn công!”
...
...
“Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”
Ở trước vùng biển Trầm Đô, Chiêm Thọ đang định quay người rời đi để tiếp viện cho Sa bà Long Vực, đột nhiên dừng lại.
“Âm thanh gì?” Huyền Thần Hoàng Chủ Duệ Sùng cau mày, quay đầu nhìn lại đạo khu đang dần tiêu giải, đang chịu sự ảnh hưởng của thiên địa, có chút do dự nói: “Hình như đúng là...nghe thấy cái gì đó.”
Rất yếu ớt, những cũng rất có lực.
Có một giọng nói vang lên...
“Ta chúc cho vận này cơ duyên xảo hợp, nhất định thành hiện thực!”
Chiêm Thọ và Duệ Sùng tròn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời!
……
Đại trượng phu đi về phía đông không cần quay đầu lại! Nếu biển muốn chôn ta thì cứ chôn ta.
“Ta chúc cho trận chiến này may mắn ngay từ đầu, đánh một trận tất có vạn công!”
“Ta chúc cho vận này cơ duyên xảo hợp, nhất định thành hiện thực!”
“Vù vù vù!”
Thiên địa nổi gió lốc.
Gió này mạnh vô cùng, gào thét vạn dặm. Trên xốc trời cao, dưới cuộn đất đá.
Cuốn từ chân núi lên đỉnh núi, nhổ gốc cổ thụ vạn năm, bật tung trăm nghìn tảng đá, đảo loạn quân lính, bóp nghẹt kẻ thù. Khiến dãy núi Long Thiền vốn được che đậy trong sương mù không thể không hiển lộ chân dung.
Khi thực sự ở dưới sự thao túng của Tào Giai, Khương Vọng mới hiểu được cái gì gọi là Quân Trận Sát Thuật, mới thấm thía thế nào là “Tập Chúng Sát Trận”.
Đại quân trong tay Tào Giai, nguồn binh đến từ nhiều thế lực khác nhau, không cùng tông môn, khó mà ăn ý. Tuy là người đến Mê giới chinh chiến, tất nhiên phải trải qua huấn luyện quân sự, nhưng quân trận huấn luyện của Dương Cốc, đảo Quyết Minh và Điếu Hải Lâu lại không hề đồng nhất.
Nhưng Tào Giai lại làm nên điều thần kỳ, biến hỗn loạn thành trật tự, biến những quân trận lộn xộn và rời rạc thành một chỉnh thể thống nhất. Dùng phương thức giống như lắp ghép các bộ phận thành một con rối, hoàn thành việc hợp nhất đại quân.
Dãy núi Long Thiền ba nghìn dặm có tháp canh được trang bị tới tận chân răng, có ác thú kinh khủng cao tới mấy chục trượng.
Dây leo Quỷ Thứ, hồ Ác Tiền, tổ ong Tà Hồn… Có thể nói khắp nơi đều là nguy hiểm.
Nhưng đội quân Nhân tốc dưới sự chỉ huy của Tào Giai lại chỉ một mực hành quân. Giống như một tảng đá vô tình tàn nhẫn không ngừng lăn về phía trước.
Há thiên địa lại chỉ có chừng này gió lốc?
Há màn trời chỉ có ngần ấy mưa tên?
“Ầm ầm ầm ầm!”
Thế giới rộng lớn cuồn cuộn lôi đình kia lại bị một lá cờ chiến loang lổ vết máu xuyên thủng.
Mạnh như Hoàng Chủ Thái Vĩnh của Long tộc cũng không thể bỏ cuộc rút lui thêm lần nữa.