Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3725 - Chương 3725. Vô Đề

Chương 3725. Vô đề
Chương 3725. Vô đề

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Các vị Hoàng Chủ, hôm nay thắng bại đã định, các ngươi có làm gì cũng vô ích…” Tào Giai cất tiếng, nhưng lại đột nhiên nghiến chặt hàm.

Bởi vì thời khắc này, hắn ta chợt nhận ra một cơn chấn động vĩ đại ảnh hưởng đến toàn bộ Mê giới.

Có Diễn Đạo bỏ mạng!

Lực lượng khổng lồ tiêu tan, quy về thiên địa nguyên khí.

Buông bỏ việc nắm giữ đạo tắc, như chim trong lồng bay về tự nhiên.

Thân thể vỡ vụn, bù vào những thiếu hụt trong thiên địa.

Chính như “Triêu Thương Ngô” đã viết, “Chân Quân chết, ích lợi về trời!”

Cho dù là cường giả tột đỉnh, bất kể chết tại hiện thế hay biển cả, đều sẽ tạo ra một nơi phúc lạnh ngắn ngủi. Dưới sự duy trì của thủ đoạn đặc thù, thường có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.

Vì sao lại nói pháp đàn Thiên Yêu mà Thiên Yêu dựng lên có thể giúp Yêu tộc mở ra một vùng trời mới? Bản chất của nó chính là cường giả Diễn Đạo cùng tu hành cả đời của mình trả lại cho thiên địa, trả lại cho tộc quần.

Pháp đàn Thiên Yêu chính là một sáng tạo vĩ đại có khả năng phát huy giá trị tự hủy của Diễn Đạo một cách tối đa.

Mà tại Mê giới quy tắc hỗn loạn, một vị Diễn Đạo chết đi, biến hóa lớn nhất có thể phát sinh chính là mang đến lợi ích to lớn cho Mê giới, khiến Mê giới sinh ra một giới vực hoàn toàn mới!

Không giống như doanh địa Nhân tộc hay như Hoàng Đài Giới Vực, từ từ chuyển hóa giới vực của Mê giới thành biểu tượng quy tắc của một tộc nào đó, mà là tái sinh giới vực bên ngoài giới vực đá có.

Nói cách khác, chính là mở rộng phạm vi của Mê giới.

Mê giới ăn xác mà bành trướng!

Vị cường giả Chân Quân bỏ mạng này là ai?

Hoàn toàn không cần hỏi nữa…

“Khương Vọng à.” Giọng nói của Tào Giai phát ra từ kẽ răng, rơi xuống.

Hắn ta đã nhanh hết cỡ! Rất nhanh! Nhưng Hải tộc cũng đã bằng hết mọi giá.

Chúc Tuế, Ngu Lễ Dương, Bành Sùng Giản, Nhạc Tiết, đều không lên tiếng.

Sùng Quang Chân Nhân thần quang ảm đạm, Tần Trinh Chân Nhân thì sắc mặt trắng bệch.

Khương Vọng đè tay lên trường kiếm, ngước mắt không hiểu: “Đại soái có gì sai bảo?”

“Có vài cảnh tượng, ngươi vĩnh viễn không tìm về được…” Tào Giai chỉ nói câu này, sau đó im lặng.

Tay cụt giáp vỡ, dẫn đầu tấn công Hoàng Chủ Hải tộc.

Nói nhiều làm gì?

Hoặc là lập tức giết chết ba tên Hoàng Chủ này, lật tung Thiên Phật Tự, san bằng dãy Long Thiền.

Hoặc là chờ Hoàng Chủ Hải tộc khác thoát thân chạy tới trợ giúp, khiến Đông Hải Long Cung hy sinh vô ích.

Tào Giai quyết không cho phép!

Cổ tự được dựng lên từ đại thụ che trời, lấy tên Thiên Phật, hùng trấn Long Vực.

Ba Hoàng Chủ Hải tộc đối mặt với Nhân tộc, sau lưng là cổ tự, tự có khí thế vững vàng như núi.

Nhưng năm vị Chân Quân đồng loạt ra tay, chỉ vừa chạm mặt, ba vị Hoàng Chủ đã bị đánh lui!

Bên phía Đông Hải Long Cung đã xong xuôi, đương nhiên bọn họ phải tranh thủ thời gian, nhưng ai chẳng muốn thời gian?

Tào Giai, Chúc Tuế, Ngu Lễ Dương, Bành Sùng Giản, Nhạc Tiết, ai có thể nương tay?

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rồng gầm như sấm dậy: “Hoàng Chủ có thể chết, dãy Long Thiền không thể mất! Hôm nay hãy để máu của Thái Vĩnh tà nhuộm đỏ Thiên Phật Tự!”

Thái Vĩnh lắc mình biến hóa, Kim Long vạn trượng xuất hiện!

Đuôi rồng quẫy mạnh trong mây mù, đột nhiên phá vỡ phong tỏa, đánh ra khe hở thời không. Râu rồng lay động trong mưa gió, đưa tiến Trọng Hi đang hấp hối và Hi Dương đang thương nặng. Lại có lôi điện chồng chéo, tức khắc khâu vết nứt kia lại.

“Lấy long huyết của ta tưới Long Vực, thế nào?”

Thái Vĩnh lấy thân rồng hô mưa gọi gió, sấm chớp đùng đùng. Mắt rồng vàng rực to như chuông đồng nhìn hằm hằm Tào Giai: “Đổi Nguy Tầm cho các ngươi!”

Dãy Long Thiền ba nghìn dặm, bầu trời nổi mây giông.

Uy thế của một cường giả đỉnh cao bất chấp hết thảy liều cả mạng sống, còn kinh khủng hơn cả trời đất sụp đổ.

Nhưng sau khi đưa tiễn hai vị Hoàng Chủ, Thái Vĩnh không lao về phía đại quân Nhân tộc mà lại quấn lấy thân cây, tạo nên cảnh tượng rồng triền cổ tự.

Vảy vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu xuống Thiên Phật Tự, như dát lên một lớp sơn màu vàng.

Thân rồng của Thái Vĩnh như biến thành một pho tượng gắn liền với Thiên Phật Tự từ thời tuyên cổ, tương hợp với nó, bộc phát ra sức mạnh vĩ đại.

Tiếng rồng ngâm như gió rền sấm dậy đụng phải chuông vận mệnh.

Âm thanh to lớn khắp thiên địa, khiến người nghe tâm thần khuất phục.

Trong cây chùa Thiên Phật to lớn, tiếng tụng kinh vang lên như tiếng chuông ngân.

Người tu hành ở chùa này, cộng hưởng với Thái Vĩnh.

Đầu rồng nâng cao, mưa gió gào thét trên bầu trời, tựa như đại dương nổi cơn thịnh nộ.

Thân rồng ôm lấy chùa, ngoài chùa ánh vàng cuồn cuộn, như lạc vào thắng cảnh.

Mưa gió sấm giật trên kia giống như thiên ngoại hộ pháp. Còn đóa kim liên ngô lên từ mặt đất nơi này là cánh cửa thần kì nối liền Tịnh Thổ.

Thế giới này có giới hạn mâu thuẫn như vậy, lại dưới sự đan xen chồng chéo của sức mạnh vô tận, sáng tạo nên thành tựu phòng ngự cao nhất trong kiếp này của Thái Vĩnh – Long Tức Thai Tàng Đại Kim Cương Giới.

Không có sự hỗ trợ từ Thiên Phật, không có quyết tâm dốc cạn đạo tắc thì cho dù Thái Vĩnh có cường đại đến cỡ nào cũng không thể làm đến nước này.

Mà mục đích của gã đã rất rõ ràng… Gã không cầu được thời gian từ Diễn Đạo Nhân tộc, cũng không thể trông cậy vào Trọng Hi và Hi Dương, chỉ có thể tự cầu lấy mình, lấy thân thể trấn bảo tự!

Dùng sự hy sinh cả gã để tranh thủ thời gian cho Thiên Phật Tự, tranh thủ thời gian cho Huyền Thần Hoàng Chủ - Duệ Sùng và Vô Oan Hoàng Chủ - Chiêm Thọ đang trên đường tới đây.

Gã nói lấy thân mình đổi Nguy Tầm, là muốn nói với các Diễn Đạo Nhân tộc trước Thiên Phật Tự rằng – có thể đi!

Hải tộc mất Nguyệt Quế Hải, Nhân tộc cũng có quần đảo chịu tai ương.

Nhân tộc mất một Nguy Tầm, Hải tộc chết một Thái Vĩnh.

Xem như hết nợ!

Hiện tại rút lui, cũng không tính là thua thiệt!

Nhưng tiếng gào thét của Thái Vĩnh cũng không nhận được hồi đáp.

Nói cách khác, Tào Giai và những người khác đều không lên tiếng đáp lại.

Đối với một kẻ đã định sẵn kết cục thân vẫn đạo tiêu, đối với những người đã không còn trên cõi đời này, lời lẽ có ích gì?

Tào Giai chỉ còn một tay, nhưng hắn ta đã vươn tay tới tận bầu trời. Cánh tay duy nhất còn lại của hắn ta… Bên ngoài là găng tay hư ảo được dệt nên từ khí huyết mênh mong và nguyên lực còn cuộn, trong gió dập mưa vùi, sấm vang chớp giật vẫn không ngừng bành trướng, lấy vô hình nắm hữu hình, từ trong mâu mù nặng nề hắc ám, chuẩn xác bắt được đuôi rồng!

 

Hết chương 3725.
Bình Luận (0)
Comment